Yến Thiếu Ngu thở nhẹ một tiếng, dưới mái tóc đen, đôi mắt hoa đào híp lại, tạo thành một đường cong nguy hiểm: “Hoàng Thịnh à, xem ra trong khoảng thời gian này tôi lơ đãng, không thể quan tâm đến cậu, bảo sao cậu quên mất, ai mới là em trai.”
Dứt lời, Yến Thiếu Ngu nhấc chân lên, thuận thế đá một cước đá vào thắt lưng anh ta.
“Á!” Hoàng Thịnh kêu thảm một tiếng, khom người trên mặt đất như tôm khô, đau đến nửa ngày nói không ra lời.
Đúng vậy, sao anh ta lại quên, Yến Thiếu Ngu vẫn luôn là Yến Thiếu Ngu, anh sẽ không bởi vì nhà họ Yến xuống dốc mà nén giận, nhất thời ngủ đông vì có chuyện quan trọng hơn phải làm, chứ không phải sợ đám nhị thế tổ bọn họ!
Nỗi sợ hãi từ nhỏ bị Yến Thiếu Ngu chi phối bỗng chốc dâng lên khiến cả người Hoàng Thịnh run rẩy như lá rụng mùa thu.
Tống Kim An nhìn ánh mắt kiêu căng của Yến Thiếu Ngu, vẻ mặt có hơi hoảng hốt, từ sau khi nhà họ Yến xảy ra chuyện, anh ta đã rất lâu không thấy biểu tình như thế này trên mặt anh
Đêm nay, cảm xúc nội liễm lộ ra ngoài là bởi vì cô? Cố Tiểu Tây?
Tống Kim An nói không rõ bây giờ trong lòng mình có cảm giác gì, nhưng tóm lại không tốt.
Phan Nhược Nhân cũng nhìn Yến Thiếu Ngu, đáy mắt xẹt qua một chút si mê.
Môi cô ta giật giật, giống như nhẹ giọng gọi một tiếng “Anh Ba”, nhưng gió đêm đánh úp lại, chỉ một lát đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604273/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.