“Thiếu Ngu, anh…” Tống Kim An mấp máy môi, vẻ mặt có chút phức tạp.
Tất nhiên anh ta hiểu rõ Yến Thiếu Ngu, nếu không cũng sẽ không lén lút quyết định thay anh trả phần tiền này.
Tống Kim An đi lên vài bước, tới gần Yến Thiếu Ngu, nhỏ giọng nói: “Thiếu Ương và Thiếu Ly ở bên kia có lẽ cũng không tốt, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có thể giúp đỡ tôi sẽ giúp đỡ, anh nhất định phải khách khí với tôi như vậy sao?”
Nhắc tới hai đứa em trai em gái, nụ cười trên mặt Yến Thiếu Ngu hơi thu lại, ánh mắt trầm xuống khiến người ta hoảng hốt.
Hoàng Thịnh ghét nhất là nhìn thấy Yến Thiếu Ngu như bây giờ, thấy anh làm bộ làm tịch từ chối, không khỏi cười lạnh: “Ha ha, không có tiền thì không có tiền, giả làm sói đuôi to để làm cái gì? Anh Năm đã có ý tốt, anh đúng là không biết tốt xấu.”
Yến Thiếu Ngu quay đầu nhìn, ánh mắt sắc bén, làm Hoàng Thịnh giật mình, run một cái thẳng lưng.
Anh ta kinh hãi không nhẹ, sau khi hoàn hồn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa muốn mở miệng lấy lại sĩ diện, chợt nghe một giọng nữ trong như dòng suối: “Thanh niên trí thức Yến, chú sáu nói anh bị thương, nên bồi bổ thật tốt, này, đây là mì gà, anh không cần khách khí.”
Mọi người im lặng, nhìn dáng người mảnh khảnh yểu điệu của Cố Tiểu Tây xuyên qua khoảng trống giữa đám người, cầm hộp cơm đựng trong túi lưới đưa cho Yến Thiếu ngu, lúc cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604271/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.