Cố Tiểu Tây thấy anh trai là lạ, cô hỏi: “Sao vậy anh?”
Cố Tích Hoài nhíu mày: “Mấy cô thanh niên trí thức ở chung với em không phải loại người tốt lành gì, em ở chung với họ không tránh khỏi chịu thiệt, hay là nói với lãnh đạo, xin ở tại nhà mình được không?”
Anh ấy vừa mới vác đệm chăn qua đó, bị người ta cười mỉa châm chọc.
Cố Tiểu Tây nhướn mày: “Phan Nhược Nhân lên mặt với anh à?”
Cố Tích Hoài lắc đầu: “Đàn ông không đấu với phụ nữ, cô ta trông có vẻ là kiểu người chanh chua.”
"Ăn cơm đi." Cố Tiểu Tây không nói gì nữa, múc một bát mỳ Diệp cho anh trai, mùi đồ ăn thơm ngon xộc vào mũi, khiến tâm trạng chán chường của anh ấy trở nên thoải mái hơn.
Mỳ lá vào miệng, ngon nuốt lưỡi.
Cố Tích Hoài húp xì xà xì xụp, không quên dặn dò: “Em nhớ nói với lãnh đạo đó, không được ở đơn vị của thanh niên trí thức, về nhà ở đi, không những em đỡ bị người ta khinh bỉ, anh cũng có thể ăn cơm em nấu mỗi ngày.”
Cố Tiểu Tây bật cười. Cơm nước qua loa, cô lấy cặp lồng cơm ra, bỏ mỳ lá đã chan đầy canh gà vào đó, đồng thời bỏ thêm khá nhiều thịt gà, sau đó đậy nắp cặp lồng, xách túi đi ra ngoài.
Lúc gần đi, cô không quên nói: “Anh ba, đêm nay em không ở nhà, anh nhớ canh chừng con bé Thiếu Đường nha.”
*
Tại đơn vị của thanh niên trí thức.
Lúc Cố Tiểu Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604269/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.