Khuôn mặt của Cố Chí Phượng trầm xuống, trong lòng ông ấy đã có chút hối hận, sớm biết vậy thì bọn họ đã không nên tới đây và con gái của ông ấy cũng không vô duyên vô cớ bị khinh bỉ như thế.
Vẻ mặt Cố Thiên Phượng và Cố Ngân Phượng xấu hổ, mặc dù hai người bọn họ không tính là đào đất kiếm ăn, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, hai người bọn họ cũng chỉ có thể xem như là người làm công có thân phận hèn mọn mà thôi. Bọn họ luôn cảm thấy lời này cũng giống như là đâm bản thân vậy.
Nhiếp Bội Lan cũng nghe thấy tiếng động, bà ta quay đầu nhìn về phía con gái của mình, có chút không vui nhíu mày lại. Cố Tiểu Tây cũng được xem là người có miệng lưỡi sắc bén, không phải là một đối tượng dễ bắt nạt. Hôm nay, mục đích chủ yếu của bà ta là mời Chu Phong ăn cơm, chứ không muốn mọi việc trở nên phức tạp.
Đỗ Yên Vân ngồi ở một bên lại vỗ tay, lớn tiếng phụ họa nói: "Chị, Cố Tiểu Tây nào có công việc gì đâu? Mỗi ngày, cô ta đều tham gia lao động tập thể ở nông thôn, kiếm được công điểm để nuôi sống mình, còn dám nói là công việc sao?"
Trong giọng nói của cô ta còn chứa cả sự khịt mũi coi thường, hận không thể nghiền nát Cố Tiểu Tây thành cát bụi.
Chu Dung Dung ném cho Cố Tiểu Tây một cái ánh mắt áy náy, cô ấy cũng không ngờ rằng mình chỉ hỏi một câu đơn giản thôi mà cũng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604226/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.