Cố Tích Hoài ôm Yến Thiếu Đường, đút cô bé ăn trứng chưng, anh ấy vô cùng bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, sẽ không báo án đâu, mọi người cũng đều là người nhà quê, nào dám giao thiệp với mấy người cầm súng kia chứ? Cha mẹ cậu ta cũng sẽ không để cậu ta đi đâu.”
Cố Tiểu Tây cười một tiếng, cũng chẳng để tâm đến chuyện của Trần Nguyệt Thăng nữa, chỉ hỏi: “Hôm nay Thiếu Đường có ngoan không anh?”
Cố Tích Hoài gật đầu, chợt tò mò hỏi: “Tiểu Tây, có phải Thiếu Đường thông minh hơn rồi không?”
Anh ấy nhớ lúc mới về đây, cô bé không biết một cái gì cả, cũng chẳng nói năng gì, cả người cứ ngơ ngơ chẳng có chút sức sống nào, thế nhưng bây giờ lại hơi khác, không chỉ có thể tự ăn cơm, tự đi vệ sinh, thỉnh thoảng còn có thể nói được một hai chữ.
Mí mắt Cố Tiểu Tây cong cong, cũng không hề ngạc nhiên: “Có lẽ do phong thủy của chúng ta tốt.”
Cố Tích Hoài không tin điều này, vẫn nói: “Dáng vẻ Thiếu Đường xinh đẹp, chờ tới khi con bé ổn hơn, sau này chắc chắn sẽ là một mỹ nhân xinh đẹp, thế nhưng rốt cuộc nhà con bé có còn ai hay không? Chúng ta có nên tìm người nhà cho con bé không?”
Lúc nói tới vấn đề tìm người nhà, trên mặt Cố Tích Hoài còn có chút không cam lòng.
Khoảng thời gian này, anh ấy sống chung với Yến Thiếu Đường rất tốt, cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, khác hoàn toàn với Cố Tiểu Tây khi còn bé, thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604203/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.