Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề có trật tự.
Hai thanh niên thò đầu vào, bọn họ rõ ràng là hai người nhưng lại bước đi giống như dáng vẻ của thiên quân vạn mã, đến khi nhìn thấy Yến Thiếu Ngu ngồi trên sô pha, ánh mắt sáng lên: “Anh ba, anh đã về rồi?”
Yến Thiếu Ngu cụp mắt, mái tóc đen trên trán che khuất mí mắt, hiện ra vài phần lạnh lùng khó chọc.
“Anh ba?” Thanh niên hô một tiếng.
Yến Thiếu Ngu ngoái đầu nhìn cậu ấy một cái, lập tức ngậm miệng không nói.
Anh từ trên sô pha đứng dậy, đi ra bên ngoài, hai thanh niên theo sát phía sau, ba người đến sân sau, Yến Thiếu Ngu nhìn hoa cỏ cây cối đầy sân mà tinh thần sa sút, môi mím lại giống như lưỡi đao.
Sân sau có một gốc cây hợp hoan rất lớn, dưới tàng cây có đá xây vây quanh.
Trước kia, Yến Thiếu Đường thích ngẩn người dưới gốc cây này nhất.
“Anh ba.” Một thanh niên móc điếu thuốc từ trong túi ra, đưa cho Yến Thiếu Ngu.
Anh nhận lấy điếu thuốc, nhưng không châm, chỉ vuốt ve đầu ngón tay: “Tìm người thế nào rồi?”
Hai thanh niên nhìn nhau, đều có chút uể oải lắc đầu: “Các anh em đã tìm khắp các đường phố ngõ hẻm của thủ đô, có thể hỏi đều đã hỏi, nhưng không có manh mối gì.”
Yến Thiếu Ngu nhíu mày, trong con ngươi màu đen hiện lên vẻ dữ dội.
Nhận thấy được tâm trạng của anh, một thanh niên nói: “Anh ba, hay là lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604173/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.