Vương Phúc và Vương Bồi Sinh liếc nhau, trong mắt đều có vẻ nghiêm trọng, sau đó Vương Phúc nói: “Tối qua nghe Điền Tĩnh nói, tôi đã cho người đào sau nhà nhưng chẳng có gì cả, đừng nghe cô ta nói bậy.”
“Tài sản năm đó của nhà họ Cố bị Cố Chí Phượng đánh bạc thua sạch sẽ, những thứ còn lại như bát, muôi, chậu, bàn ghế đều bị tịch thu rồi, lúc ông ấy trở về đại đội sản xuất Đại Lao Tử cũng không mang theo gì cả, làm gì có tiền mà chôn?”
“Được rồi, những chuyện vô căn cứ này nói ít thôi, gây rối gì thì ai chịu trách nhiệm được?”
Cố Duệ Hoài vẻ mặt ngơ ngác, vừa định mở miệng thì bị Điền Tĩnh nhéo một cái.
“Anh hai Cố, chuyện nhà họ Cố chắc anh rõ nhất, anh nói có phải như vậy không? Em hoàn toàn không nói dối, là Cố Tiểu Tây vu khống em, em muốn tìm bằng chứng cũng là vì đại đội, tại sao lại đưa em đi lao động cải tạo?”
Giọng điệu Điền Tĩnh có chút oan ức, hàng mi như cánh quạt vẫy vẫy, cuối cùng ngưng tụ thành giọt nước, từ trên má rơi xuống.
Cố Duệ Hoài nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác, yếu đuối của Điền Tĩnh, chỉ cảm thấy tim như sắp vỡ tan.
Nhưng chuyện về bảo bối anh ta thực sự không biết, hơn nữa cho dù hắn ngu ngốc thế nào thì vẫn hiểu được, nếu hắn thực sự làm chứng cho lời của Điền Tĩnh là đúng, thì nhà họ Cố sẽ không có ngày bình yên, thậm chí cả gia đình sẽ bị gán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604167/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.