“Anh cả, hay là anh đi gọi bí thư chi bộ…”
Cố Đình Hoài sửng sốt, quay đầu liếc nhìn Cố Chí Phượng, ngược lại hai người không quan tâm đến chuyện Cố Tiểu Tây đùa giỡn Điền Tĩnh. Tuy nhiên nếu cô thật muốn buông tha cho Điền Tĩnh, bọn họ cũng sẽ không nói thêm cái gì.
Cố Tiểu Tây còn chưa dứt câu, đã bị Điền Tĩnh cắt ngang.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi dập đầu!”
Cô ta hạ quyết tâm, lập tức dập đầu ba cái rầm rầm trên mặt đất, trên mặt đất phát ra tiếng vang, có thể thấy là đã dừng lực mạnh đến mức nào. Khi Điền Tĩnh đứng thẳng lên, cơ thể đã lắc lư.
Cố Tiểu Tây cười khẽ: “Tôi bỏ qua cho cô.”
Trong lòng Điền Tĩnh vui vẻ, đứng lên chuẩn bị rời đi, nghĩ lần này cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, bỗng nhiên lại nghe được tiếng bước chân ồn ào từ xa đến gần, kèm với ánh sáng của đèn pin!
Điền Tĩnh ngã ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây, giọng nói mang theo sự oán hận, gằn từng chữ: “Cô vốn dĩ không muốn tha cho tôi!”
Cố Tiểu Tây trào phúng nhìn cô ta, cười nhạo một tiếng: “Sao có thể, tôi đã tha cho cô rồi mà. Chẳng qua vườn rau này là do anh cả tôi trồng, nên có tha cho cô hay không, tôi nói... Không tính.”
Điền Tĩnh nhìn ánh mắt lạnh lẽo trêu chọc của cio, nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, trên trán toát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604157/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.