Chương trước
Chương sau
Nghĩ như vậy, Nhậm Thiên Tường liền vuốt phẳng lại những vết nhăn ở trên quần áo, vẻ tức giận ở trên mặt cũng từ từ tan biến, anh ta hắng giọng nói: "Tiểu Tây, sao em lại đột nhiên tới đây vậy? Em cũng không nói với anh một tiếng để anh đi đón em."

Khóe môi của Cố Tiểu Tây hơi cong lên, cô giễu cợt: "Nhậm Thiên Tường, tôi tưởng là sự việc lần trước đã làm anh sáng mắt mà hiểu rõ mọi chuyện, không ngờ năng lực giả ngu của anh lại tiến bộ như vậy. Thế mà anh còn chưa từ bỏ hy vọng hay sao?"

Nghe thấy vậy, khóe miệng của Nhậm Thiên Tường hơi co rút, anh ta bình tĩnh lại.

Cô vừa định mở miệng, từ bên trong phòng lại truyền tới vài giọng nói cà lơ phất phơ:

"Thiên Tường, đã xảy ra chuyện gì vậy? Ai đạp cửa vậy hả? Có cần hỗ trợ hay không?"

"Đuổi người đi rồi, mày cũng mau quay lại đi, đang chơi vui mà, mày có xảy ra chuyện gì không?"

Lúc đang nói chuyện, hai người đàn ông cởi trần kề vai bá cổ đi từ trong nhà bước ra ngoài. Toàn thân bọn họ nồng nặc mùi rượu, có vẻ hai người đã lâu không làm việc, cả hai làm lưu mạnh tại phòng bida và rạp chiếu phim để sống qua ngày.

Nhậm Thiên Tường nhíu mày, nhưng anh ta lại chợt nghĩ đến chuyện bản thân vốn chẳng để lại bất kỳ ấn tượng tốt nào ở trong lòng Cố Tiểu Tây nên anh ta cũng không quan tâm đến hai tên bạn xấu này.

Một gã đàn ông tiến lên ôm lấy vai của Nhậm Thiên Tường, anh ta liếc mắt dò xét từ trên xuống dưới người của Cố Tiểu Tây, khuôn mặt lộ ra vẻ mừng rỡ: "Này, em gái này? Nhìn cái mũi này, con mắt này xem. Chậc chậc, mày được đấy Thiên Tường, mày tìm ở đâu ra loại mặt hàng cao cấp này vậy?"

Một người khác cũng liếm môi một cái, giọng nói dâm đãng trêu ghẹo: "Ha ha, chỉ là vóc dáng này... Hơi cường tráng một chút."

Nhậm Thiên Tường hơi híp mắt nhìn về phía Cố Tiểu Tây, bình thường nếu cô gái trẻ nào đụng phải tình huống này thì đều đã sớm bị dọa sợ mà kêu lên. Nhưng cô lại bất bình tĩnh, trên mặt không chỉ không hề sợ hãi, mà ngược lại còn nở một nụ cười trào phúng.

Một người phụ nữ như vậy, ngược lại làm cho trong lòng của Nhậm Thiên Tường ớn lạnh.

Đây thật sự là đứa em hơi gái yếu ớt mà Cố Đình Hoài đã nói hay sao?

Cố Tiểu Tây quan sát hai người bạn xấu của Nhậm Thiên Tường, ánh mắt của cô tối sầm lại, giọng nói hơi gay gắt: "Tụ tập đánh bạc sao?"

"Nhậm Thiên Tường, anh ngồi ở trong đồn công an còn chưa đủ lâu hay sao? Theo tôi được biết là những người tụ tập tham gia đánh bạc sẽ bị phạt ngồi tù ba năm, tạm giam ngắn hạn và bị phạt tiền. Ngược lại là anh rất can đảm đó. Ha ha, lúc đến tôi còn nhìn thấy đại đội dân quân đang đi tuần tra ở đầu hẻm, phải không nhỉ?"

Ánh mắt của cô đảo qua Nhậm Thiên Tường và hai gã đàn ông có miệng lưỡi không sạch sẽ khiến ba người toàn thân cứng đờ.

Sắc mặt của Nhậm Thiên Tường hơi tái, anh ta biết tụ tập đánh bạc là sẽ bị điều tra, nhưng anh ta lại không biết còn phải ngồi tù nữa!

Ba năm sao?

Nhậm Thiên Tường run lập cập, trên trán chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng bàn tay cũng ướt sũng, anh ta vội nói: "Không... Không, đều là hiểu lầm hết đó, Tiểu Tây! Bọn họ đều là bạn bè của anh, tới đây để ăn một bữa cơm mà thôi!"

Anh ta vừa giải thích xong liền đẩy hai người kia ra, nói: "Đi đi, mấy người về trước đi."

Tất nhiên là hai đại ca kia không tình nguyện rời đi, nhưng nghĩ tới hai chữ "ngồi tù", lý trí còn sót lại khiến bọn họ tạm thời bình tĩnh lại. Bọn họ quay lại căn phòng mặc quần áo vào. Lúc hai người lách qua đi ngang qua chỗ Cố Tiểu Tây đứng, cả hai không quên hừ lạnh một tiếng như biểu đạt sự bất mãn của mình.

Hai người kia vừa đi khỏi, Nhậm Thiên Tường thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây, nụ cười ở trên mặt nhạt đi, hỏi: "Nói đi, cô qua đây làm cái gì?"

Cố Tiểu Tây mưu tính sâu xa, cô luôn phòng bị tất cả mọi người. Trong lòng cô đã hán ghét anh ta đến cực điểm, cô tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đi tìm đến anh ta để ôn chuyện. Huống chi cô còn vừa mới đề cập sự việc tụ tập đánh bạc gõ vào đầu anh ta một phen.

Tình huống này tuyệt đối là kẻ đến không có thiện ý.

Nhậm Thiên Tường than thở ở trong lòng, xem ra sau là đừng nghĩ đến việc chuyển mục tiêu sang Cố Tiểu Tây, lùi lại một bước mà chọn Điền Tĩnh cũng là lựa chọn tốt. Dù sao thì nhà họ Điền và nhà họ Cố cũng thân thiết, anh ta luôn có thể tìm được cơ hội!

Ánh mắt của Cố Tiểu Tây bình tĩnh, đáy mắt là một sự hờ hững và kiên định.

Cô nói: "Nhậm Thiên Tường, anh muốn Điền Tĩnh sao?"

Nhậm Thiên Tường chợt mở to hai mắt, anh ta nhìn chăm chú vào mắt Cố Tiểu Tây nhưng đến khi chạm đến ánh mắt của cô, một cảm giác ớn lạnh khó tả đột nhiên chạy dọc sống lưng.

Cô nói câu nói này tuyệt đối không phải vì muốn tốt cho anh ta.

Cố Tiểu Tây lẳng lặng nhìn anh ta một lát, giọng điệu chắc chắn nói: "Nhậm Thiên Tường, anh muốn Điền Tĩnh."

Cơ thể Nhậm Thiên Tường lập tức cứng đờ, vẻ mặt của anh ta cảnh giác nhìn cô hỏi: “Cuối cùng là cô muốn nói cái gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.