Cố Duệ Hoài vừa nhìn thấy bộ dáng co rúm của Điền Tĩnh, trong lòng không khỏi co rút đau đớn. Nếu không vì anh ta, cô ta cần gì phải như vậy?
Nghĩ như vậy, giọng điệu nói chuyện của anh ta với Cố Tiểu Tây cũng trở nên nặng nề: “Tiểu Tĩnh, em không cần như vậy.” Ngược lại mặt hướng về phía Cố Tiểu Tây, đáy mắt khó nén vẻ lạnh lùng: “Cố Tiểu Tây, mày tới đây làm gì?"
Cố Tiểu Tây nhấc mí mắt lên, thản nhiên nói: “Dù sao đi nữa cũng là em vay tiền để trị chân cho anh, mà anh không hỏi thăm sao?”
Nói đến hai chữ “Vay tiền”, sắc mặt Cố Duệ Hoài càng thêm nặng nề.
Anh ta lặng lẽ nhìn Điền Tĩnh đứng ở bên cạnh, ở trước mặt người phụ nữ mình yêu, dù sao cũng không muốn thừa nhận gia cảnh mình quá kém, ngay cả trị bệnh cũng phải ra ngoài vay tiền, bèn mơ hồ nói: “Mày về đi, tao không có sao hết.”
Cố Tiểu Tây bật cười, tình yêu khiến người ta mù quáng, lời này quả thật không sai.
Điền Tĩnh vẫn cúi đầu, không có phản ứng gì, giống như không nghe thấy hai người nói chuyện.
Ngược lại Cố Tích Hoài ở bên cạnh không nghe nổi nữa, anh ấy nhíu mày nói: “Anh hai, anh nói cái gì vậy? Tiểu Tây vất vả từ thành phố Chu Lan trở về, còn chạy đôn chạy đáo vì chân của anh mà thái độ của anh như vậy sao?”
“Thằng ba, cậu nói vậy là có ý gì? Trước kia...” Cố Duệ Hoài như gói thuốc nổ, chỉ cần đốt cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604092/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.