Đang suy tư thì Trình Lăng quay lại.
Trông anh ta có vẻ mệt mỏi, nghĩ món nợ kếch xù, sống lưng dường như đã bị những công nhân đòi nợ kia đè cong.
Tuy nhiên, khi vào phòng nhìn thấy Cố Tiểu Tây, anh ta vẫn cố gượng cười: "Xin lỗi đồng chí Cố."
Cố Tiểu Tây lắc đầu, ôm Yến Thiếu Đường đứng lên: “Đồng chí Trình khách sáo quá rồi. Hôm nay tôi còn phải đưa Thiếu Đường về nhà, nên không làm phiền nữa, lần sau đến thành phố Chu Lan tôi lại tới."
Trình Lăng nghe vậy thì cười lúng túng: "Chúng tôi sắp chuyển nhà rồi."
Cố Tiểu Tây giật mình, nhưng nghĩ lại cũng đúng, nợ nần chồng chất không thể trả nổi như vậy, có tiếp tục sống ở nơi như thế này cũng chỉ như một trò đùa mà thôi.
Đúng lúc này, Trình Lăng đột nhiên ồ nhẹ một tiếng: "Đồng hồ của cô..."
Vẻ mặt anh ta rất phức tạp, dường như không cần hỏi cũng có thể nhận ra chiếc đồng hồ Cố Tiểu Tây đang đeo chính là chiếc đồng hồ mà hôm qua anh ta mang đến cửa hàng ký gửi. Trong nhất thời, anh ta không biết nên nói gì, tâm trạng vừa buồn lại vừa vui.
Buồn là vì chiếc đồng hồ mà mình lau chùi hàng ngày lại bị đeo vào tay người khác nhanh đến thế.
Vui là vì anh ta tin tưởng nhân phẩm của Cố Tiểu Tây, tin chiếc đồng hồ đến tay cô sẽ được yêu thương và chăm sóc.
Cố Tiểu Tây bật cười, suy nghĩ một chút rồi tháo đồng hồ ra khỏi cổ tay, đưa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604079/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.