Mặc dù cô biết Trình Lăng không phải là người tầm thường, nhưng nghĩ đến anh ta có thể sống trong "khu Đề Quang", phải là một người như thế nào mới có thể ở một nơi như thế, thêm nữa vì sao anh ta lại tùy tiện bán đồng hồ cho mình?
Cố Tiểu Tây lắc đầu, một tay xách giỏ, một tay nắm lấy tay của Yến Thiếu Đường dắt cô bé đi theo con đường nhỏ về hướng khu Đề Quang.
Đi sớm về sớm, nói không chừng hôm nay còn có thể bắt chuyến xe lửa đêm để trở về nhà.
Khu Đề Quang hơi xa, ước chừng đi hơn ba mươi phút rồi mà vẫn chưa tới.
Yến Thiếu Đường không than khổ cũng không than mệt, đợi đến lúc Cố Tiểu Tây phản ứng kịp thì mặt của cô bé đã trắng bệch.
"Thiếu Đường? Thiếu Đường?" Cố Tiểu Tây gọi cô bé vài tiếng, trong mắt mang theo chút áy náy, gần đây cô luôn đi bộ nhiều nhất có thể, như thế cũng nhanh giảm cân hơn nhưng cô lại quên mất Yến Thiếu Đường chỉ mới là một cô bé bốn tuổi.
Dọc đường đi cô bé đã chịu khổ rất nhiều, tố chất cơ thể đương nhiên sẽ giảm đi, hiển nhiên là không theo kịp cô.
Yến Thiếu Đường lại nắm chặt tay Cố Tiểu Tây.
"Đến đây đi, chị cõng em." Cố Tiểu Tây xách giỏ, nửa ngồi xổm xuống, ý bảo Yến Thiếu Đường leo lên.
Cô bé nắm chặt góc áo của cô bất động, dáng vẻ ngây ngốc không biết phải làm sao.
Cố Tiểu Tây thở dài, đành phải khom lưng bế cô bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604077/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.