Chương trước
Chương sau
Có lẽ nghe thấy tiếng động, trong phòng vang lên tiếng của Điền Đại Hữu: “Mày vẫn còn biết đường về à? Mất mặt chết đi được! Nếu như không phải đội trưởng Trần trả tiền ăn cho mày thì tao đã đuổi mày ra ngoài đường rồi! Cút đi ngủ đi!”

Tiếng mắng mỏ dần dần lắng xuống, Điền Tĩnh đứng tại chỗ không nhúc nhích. Một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng ngáy.

Điền Tĩnh lạnh lùng liếc nhìn căn phòng, sau đó mới trở về phòng.

Cô ta và Điền Điềm ở chung một phòng, em gái cô ta đã ngủ say.

Điền Tĩnh nằm trên giường, nhắm mắt lại và suy nghĩ thật kỹ những tình tiết trong sách, suy nghĩ bước tiếp theo.

Còn hai tháng nữa, nam chính mới về thôn. Trước đó, cô ta cần đoạt đi ngón tay vàng của nữ chính mới được!

Trong sách, Cố Tiểu Tây cưới nam chính, lên thủ đô. Sau khi trở thành vợ quan, nơi sản xuất ở thôn Đại Lao Tử bị phá bỏ. Một đống cổ vật bằng vàng được đào ra từ sân sau của Cố Tiểu Tây, trong đó có ngón tay vàng của cô ta!

Tuy nhiên cô ta còn chưa rõ ngón tay vàng như thế nào thì đã xuyên qua rồi!

Cô ta nhớ trong sách nói rằng vào cuối năm khi đại đội ổn định nơi làm việc và phân phát lương thực, sản lượng lương thực giảm tới 60% và cùng với nạn châu chấu trong năm tới, một số thị trấn đại đội gần đó đã sống sót sau hai năm nạn đói.

Cô ta đến đây để hưởng phúc phận làm vợ quan chứ không phải để chết đói nên cần phải lập kế hoạch cho chuyện này thật tốt.

Điền Tĩnh cau mày, âm thầm chìm vào giấc ngủ.

Ở một bên, Cố Duệ Hoài bị Cố Đình Hoài gọi lại.

Anh ấy vừa vào cửa đã hét lớn: “Cố Duệ Hoài! Cố Duệ Hoài, em mau ra đây!”

Sắc mặt của Cố Chí Phượng tối sầm, ông ấy ném quả óc chó trong tay về phía Cố Duệ Hoài. Quả óc chó đập vào đầu anh ta, rơi xuống đất, vỡ thành hai nửa.

Cố Duệ Hoài gào thét đau đớn: “Cha! Trong lòng cha chỉ có con nhóc xấu xa Cố Tiểu Tây kia thôi!”

Cố Chí Phương căng chặt hai má, ông ấy nhìn Cố Duệ Hoài với vẻ mặt thất vọng: “Trong lòng tao chỉ có con bé còn con thì sao? Trong lòng mày chỉ có Điền Tĩnh thôi chứ gì? Tao nói cho mày biết, Cố Duệ Hoài, chỉ cần ông đây còn sống, tao nhất định sẽ không cho Điền Tĩnh bước vào cửa gia đình này!”

Bàn tay che trên đầu của Cố Duệ Hoài dừng lại, anh ta ngẩng đầu nhìn Cố Chí Phượng.

Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, gân cổ anh ta nổi lên, tiếng từ cổ họng vang lên như ống thổi gió bị vỡ.

Cố Chí Phượng chế nhạo: “Con làm gì đấy? Muốn đánh nhau vì Điền Tĩnh sao?”

“Thằng hai, em đừng cứng đầu với cha.” Cố Đình Hoài cau mày, nhìn Cố Duệ Hoài với vẻ không hài lòng. Lúc này nhìn anh ta trông rất đáng sợ, hình như thật sự muốn đánh nhau một trận.

Cố Duệ Hoài nhắm mắt lại, đột nhiên khàn giọng nói: “Lương thực mà Điền Tĩnh vừa mang tới đâu?”

Anh ta có thể không gây phiền toái với Cố Tiểu Tây nhưng nhất định phải trả lại lương thực cho Điền Tĩnh.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Vẻ mặt Cố Đình Hoài thể hiện “Em bị điên à”, thất thanh nói: “Em muốn làm gì? Em muốn trả lại lương thực cho Điền Tĩnh?”

Cố Duệ Hoài cau mày, hét lên: “Tại sao không được? Vốn dĩ là Cố Tiểu Tây không có lý! Trong đại đội có biết bao nhiêu người làm việc gian dối, dựa vào đâu mà nó chỉ bắt một mình Điền Tĩnh? Ba mươi cân lương thực đấy, chỗ đó đủ cho cô ấy ăn một tháng.”

“Rõ ràng Cố Tiểu Tây đang gây phiền toái! Rõ ràng nó ghen tị với Điền Tĩnh! Mọi người có thể đừng bị lừa được không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.