Chương trước
Chương sau
Cô trở về nhà, Cố Duệ Hoài và Cố Tích Hoài không có ở nhà, không biết có phải đã lên núi hay không.

Hiện tại đang là cuối mùa thu, trên núi có rất nhiều quả dại, hái về cũng có thể giúp đỡ trong nhà một ít, chỉ là từ khi vào thu thì trái cây cũng đã tới mùa thu hoạch, phụ nữ và trẻ con đều lên núi vào sáng sớm, có lẽ trái cây còn dư lại cũng không nhiều.

Cố Tiểu Tây đi vào nhà kho tìm một ít hạt giống lúa mạch, lại thuận tay dùng giấy không còn dùng nữa bao lấy một ít hạt giống không rõ chủng loại, trở về phòng, cài then chốt cửa rồi đi vào không gian Tu Di.

Hai giờ đồng hồ trôi qua, cây táo và cây vải lại phát triển thêm một khoảng thật lớn nhưng hạt giống nhân sâm vẫn không có động tĩnh gì như cũ.

Cố Tiểu Tây ngắt những quả ớt chín đỏ xuống, nhìn thấy cây ớt héo rũ sau đó phân hủy rồi hóa thành chất dinh dưỡng cho đất, ở mảnh đất trống trồng đủ loại hạt giống lúa mạch, cô chờ mong sau khi thu hoạch một đợt lúa mạch sẽ xay thành bột để mua cho trong nhà thêm một ít lương thực tinh.

Chỉ là vẫn cần phải nghĩ lại biện pháp để xay bột, hay là dùng lúa mạch đi chợ đêm trực tiếp đổi thành bột mì?

Cố Tiểu Tây trầm ngâm một lát rồi quyết định chờ thu hoạch mấy đợt rồi tính sau.

Cô rời khỏi không gian Tu Di, lại lấy mấy chai lọ đựng nước giếng trong nhà ra, chuẩn bị đi ra đồng ruộng xem bố và anh cả của cô, đã lâu rồi không có tham gia lao động tập thể, cũng không biết hai người có thích ứng hay không.

Cố Tiểu Tây xách theo bình nước đựng tràn đầy nước giếng đi đến bờ ruộng, trong ruộng đều là người tham gia lao động, có người xới đất, có người tưới nước, có người khai hoang, có người bón phân, có người làm cỏ, không có một người nhàn rỗi, người lười biếng thì không nhiều lắm.

Cô đi dọc theo bờ ruộng không bao xa thì chỉ nhìn thấy hai người lười mà thôi.

Một người là Điền Tĩnh, người còn lại là Trần Nhân, hai người đều là người của tiểu đội số sáu, Trần Nguyệt Thăng thương Điền Tĩnh phải chịu khổ nên phân cho cô ta công việc làm cỏ khá thoải mái, về phần Trần Nhân thì bị trong đội xử phạt, giúp trong đội làm cỏ bảy ngày nhưng không được hưởng điểm công tác.

Điều không nên nhắc tới ở đây là ngày hôm nay Điền Tĩnh ăn mặc rất xinh đẹp, không giống người phải ra ruộng làm việc mà giống như đến kiểm tra vậy.

Cô ta mặc một chiếc áo len màu vàng, khoác một chiếc áo sọc ca rô, dưới chân mang một đôi giày thể thao hiệu Hồi Lực màu trắng sạch sẽ, một bộ quần áo từ trên xuống dưới này tiêu tốn tầm năm sáu đồng tiền, chứ đừng nói tới đôi giày thể theo hiệu Hồi Lực có giá trị hơn bốn đồng tiền kia.

Bố của Điền Tĩnh là bợm rượu, thực tế không có khả năng lấy tiền dành dụm của mình mua đồ đắt tiền như vậy cho cô ta, đơn giản là cô ta quyến rũ ai đó, rồi tống tiền từ kẻ coi tiền như rác nào đó mà thôi.

Về phần là ai coi tiền như rác, ngoại trừ Trần Nguyệt Thăng ra thì không còn ai có khả năng làm vậy cả.

Nhưng ngẫm lại thì cũng hiểu được chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao Điền Tĩnh chịu oan ức bởi vì chuyện của Nhậm Thiên Tường mà Trần Nguyệt Thăng lại không giúp đỡ được gì, dưa theo tính tình không chịu thiệt thòi kia của Điền Tĩnh thì sau khi khóc sướt mướt vài tiếng sẽ có thể đổi lấy một chút ích lợi.

Cô ta đúng là người như vậy, mặc dù bản thân gặp được chuyện phiền phức cũng có thể có khả năng biến hoàn cảnh khó khăn thành chuyện có lợi cho chính mình, loại người có tính cách này vô cùng cứng cỏi, vì đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, tuyệt đối không dễ đối phó.

Chỉ là cô ta vẫn cứ thản nhiên công khai, vừa lấy được chỗ tốt là không thể giấu được một ngày, nhanh chóng mặc lên người như vậy.

Trong lòng Cố Tiểu Tây cười lạnh, thản nhiên liếc nhìn hai người một cái rồi thu tầm mắt lại, nhưng ngược lại khi Trần Nhân nhìn về phía Cố Tiểu Tây thì lại giống như con gà chọi đang hăng máu vậy, trợn to mắt nhìn, giống như vô cùng muốn xông lên đi đánh cô một chút.

Chỉ là khi nghĩ đến cô ta chịu thiệt thòi vì Cố Tiểu Tây thì Trần Nhân vẫn cố gắng kiềm chế tâm trạng đang ngùn ngụt lửa giận.

Điền Tĩnh cũng nhìn thấy Cố Tiểu Tây, ánh mắt của cô ta chợt lập lòe, nhẹ giọng nói: "Tiểu Nhân, cô đừng tức giận với Cố Tiểu Tây, tuy rằng cô ta làm việc có chút cực đoan nhưng cũng vì muốn gả cho đội trưởng Trần mà thôi, cô xem như tội nghiệp cô ta đi."

Trần Nhân nghe vậy thì cất cao giọng nói làm cho tiếng nói trở nên the thé: "Gả cho anh tôi? Bảo cô ta nằm mơ đi! Đời này chỉ cần có tôi ở đây thì Cố Tiểu Tây cũng đừng suy nghĩ tới việc gả vào nhà họ Trần của chúng tôi!"

Nói xong, Trần Nhân dùng sức bứt lên một cây cỏ dính bùn đất, quăng mạnh về phía chân của Cố Tiểu Tây.

Bên môi Điền Tĩnh xẹt qua ý cười khó nhận thấy, một người nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết như Trần Nhân này đúng thật là ngu xuẩn, chỉ cần khẽ khiêu khích một chút thôi thì cô ta sẽ lập tức lao ra gây gỗ với Cố Tiểu Tây.

Còn cô ta chỉ cần duy trì hình tượng lương thiện dịu dàng và dễ gần như đóa tiểu bạch hoa, hoàn toàn không cần làm bia ngắm để mọi người đều chán ghét.

Cố Tiểu Tây dừng bước chân lại, rũ mắt xuống nhìn bùn đất trên đôi giày bằng vải bông của mình, đột nhiên thở dài.

Cô thật sự có chút không hiểu nổi, tại sao kiếp trước cô lại chịu sự kiềm chế vì một người không có đầu óc như Trần Nhân vậy? Chỉ vì một cục cứt chó Trần Nguyệt Thăng? Xì, anh ta xứng sao? Chẳng lẽ cô bị bỏ bùa sao? Hay là mờ mắt?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.