Trên đường về nhà, đúng lúc lại gặp Điền Tĩnh vẻ mặt u ám đi ra khỏi nhà.
Vẻ mặt buồn bực và chán nản của cô ta khó có thể giấu được.
Khi nhìn thấy Cố Tiểu Tây, vẻ mặt u ám của Điền Tĩnh đã lên đến đỉnh điểm.
Cố Tiểu Tây giả vờ như không nhìn thấy, trong lòng niệm mấy lần Thanh tâm chú, cố gắng kìm nén cơn giận muốn lao lên bóp ch ết Điền Tĩnh. Lúc đi ngang qua, cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô ta: “Cố Tiểu Tây, cô đừng đắc ý, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi.”
Cố Tiểu Tây hơi khựng lại, mọi chuyện mới bắt đầu sao? Cô ta đang ám chỉ điều gì?
Điền Tĩnh cười lạnh một tiếng: “Trần Nguyệt Thăng, người mà cô thích sắp đến nhà tôi hỏi cưới rồi, không nhỉ có một trăm tệ, mà còn có cả “ba món lớn*”! Cố Tiểu Tây, cô cảm thấy khó chịu không? Có phải muốn khóc lắm không?”
*Ba món đồ lớn/quan trọng, có thể thay đổi theo thời gian. VD: Những năm 70 là đồng hồ, xe đạp, máy khâu; năm 80 là tủ lạnh, tivi màu, máy giặt; năm 90 là điều hòa, máy tính, đầu ghi hình…
*Ba món đồ lớn/quan trọng, có thể thay đổi theo thời gian. VD: Những năm 70 là đồng hồ, xe đạp, máy khâu; năm 80 là tủ lạnh, tivi màu, máy giặt; năm 90 là điều hòa, máy tính, đầu ghi hình…
“Hahaha, tôi nói cho cô biết, thứ mà cô không có được, đối với tôi chỉ là một món đồ chơi nhỏ bé mà thôi.”
“Cô dựa vào đâu mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3603997/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.