Anh ta không trả lời, Cố Chí Phượng và anh cả không hài lòng mà lườm anh ta một cái: "Thằng nhóc có nghe thấy không hả?"
Vừa nhìn thấy hai cha con sắp cãi nhau, Cố Tiểu Tây bưng dĩa rau xanh đi ra: "Được rồi, cha. Hôm nay nhà mình ăn cơm đoàn viên, mọi người cùng nhau vui vẻ hoàn thuận ăn cơm, đừng cãi nhau có được không ạ?"
Đối với cô mà nói, đây thật sự là bữa cơm đoàn viên đúng nghĩa.
Người thân của cô, khó khăn lắm mới có thể đoàn tụ với nhau.
"Ha ha, được được, đều nghe theo bé nhà chúng ta hết." Cố Chí Phượng vui vẻ đồng ý.
Cố Duệ Hoài liếc mắt khinh thường, anh ta vốn định nói với Cố Tiểu Tây một câu: “Đừng tưởng rằng mày nói đỡ giúp tao thì tao sẽ nhớ chuyện tốt của mày.” Nhưng lúc anh ta cúi đầu lại thấy mấy bát cơm trắng ở trên bàn, tất cả lời nói đều nghẹn lại ở trong cổ họng.
Đây là…?
Anh ta vô thức ngẩng đầu thoáng nhìn Cố Tiểu Tây, vẫn là cơ thể mập mạp khiến người ta buồn nôn kia, thế nhưng nụ cười trên mặt lại tươi đẹp hiền lành, giống như có thể lan tỏa sang người khác khiến từ sâu trong lòng họ cũng vui vẻ theo.
Khóe miệng Cố Duệ Hoài vừa mới nhếch lên một độ cong rất nhỏ thì lập tức trở lại bình thường, biểu cảm trên mặt cực kỳ khó coi.
Đúng là anh ta điên thật rồi, thế mà anh ta lại có cảm giác Cố Tiểu Tây là một người hiền lành cơ chứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3603987/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.