Cố Đình Hoài vừa vỗ bộ ngực vừa nói, không hề có chút lo lắng hậu quả sẽ lật xe về sau.
Có thể nói anh ấy và Nhậm Thiên Tường đều giống nhau, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, có thể cho là tri kỷ của nhau, nếu có thể để anh ta phát hiện ưu điểm của em gái, trở thành em rể của anh ấy cũng không tệ.
Đáp lại câu nói này, Nhậm Thiên Tường chỉ cười nhạt, vừa muốn thuận thế mà ở lại, nhưng Cố Tiểu Tây đứng ở đằng trước đột nhiên ngoái đầu lại dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía anh ta và nói: "Nhà của tôi cũng không có nhiều lương thực, chẳng lẽ anh còn muốn ở lại ăn cơm à?"
Nghe cô nói vậy, không khí có chút xấu hổ.
Nhậm Thiên Tường rất khó nhịn xuống, từ trong xương cốt anh ta là một người vô cùng kiêu ngạo, tuy rằng mấy năm nay bị mài giũa nhưng sự kiêu ngạo ấy lại không giảm mà ngược lại còn tăng thêm, anh ta đã tìm lại được thời khắc vinh quang của ngày xưa, mà những điều này lại không thể thiếu tiền.
Anh ta muốn thua keo này bày keo khác, cho nên cũng không thể bỏ qua được bảo tàng mà nhà họ Cố giấu giếm.
Cơ hội không có nhiều cho nên anh ta không thể đi.
Nhậm Thiên Tường cười khổ một tiếng, bày ra dáng vẻ người bị hại: "Là do tôi suy nghĩ không cẩn thận."
Cố Đình Hoài hơi ngượng ngùng nên nhỏ giọng nói: "Tiểu Tây, Lão Nhậm là bạn tốt của anh, đêm nay là do anh mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3603962/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.