Chương trước
Chương sau
Dương Hân cười hắc hắc: "Thầy Tiêu đương nhiên phải mời, nhưng mà, cậu với thầy Tiêu quan trọng như nhau."
Lâm Xảo Xảo: "......"
Cô ngửi được mùi của âm mưu nha.
"Sao tớ lại có cảm giác có chỗ nào đó không đúng a......"
Dương Hân: "Cũng không biết Cố Vi Ngôn nhà cậu trăm công ngàn việc hôm nay có bận hay không a?"
Nhắc tới Cố Vi Ngôn, Lâm Xảo Xảo lập tức liền có chút tắt lửa.
"A...... Cố Vi Ngôn a, anh ấy rất bận."
"Vậy là tốt rồi, buổi tối muốn có đi với tớ hay không a, chúng ta cùng nhau ăn lẩu, khẩu vị bây giờ của cậu hẳn là tốt rồi đúng không?"
"Khẩu vị của tớ sao lại tốt hơn chứ, là vô cùng tốt."
"Vậy là tốt rồi, tớ đã đặt bàn trước ở tiệm lẩu, chúng ta buổi tối gặp, lát nữa tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu."
"Được."
Lâm Xảo Xảo chuẩn bị đồ đạc một chút, sau đó đi ra ngoài mua quà Giáng Sinh cho Dương Hân, sau đó lại chợt nhớ tới mình không mang túi xách, lại trở về nhà mang nó đi.
Lúc cô trở về nhà lấy túi xách thì trùng hợp vừa lúc gặp được Cố Vi Ngôn cũng trở về, Cố Vi Ngôn nhìn bộ dạng cô mới từ bên ngoài trở về, hơi hơi nhướng mày.
"Đi ra ngoài?"
"Đúng vậy."
Lâm Xảo Xảo nện bước có chút vội vàng lên lầu lấy túi, chờ đến khi xuống lầu Cố Vi Ngôn vẫn đứng ở chỗ đó nhìn cô.
Bỗng nhiên Lâm Xảo Xảo lại nghĩ tới cái gì đó, "A, đúng rồi, buổi tối em muốn đi ra ngoài một chút."
"Đi ra ngoài làm cái gì?"
"Dương Hân mời em đi ra ngoài ăn cơm."
"Đón lễ Giáng Sinh sao?"
"Đúng vậy."
Cố Vi Ngôn cười nhạt nhìn cô, "Không phải em không quan tâm tới ngày lễ này sao."
Lâm Xảo Xảo vẫn mạnh miệng như cũ, "...... Do cô ấy năn nỉ ỉ ôi vậy nên em đón cùng cô ấy cũng được."
Cố Vi Ngôn nhìn thoáng qua đồ trong tay cô, "Vậy mà chuẩn bị đã đầy đủ hết, quà tặng đều chọn xong."
Lâm Xảo Xảo gật đầu, "Dù sao cũng là chị em tốt của em mà."
Bàn tay trắng nõn thon dài của Cố Vi Ngôn duỗi ra đặt ở trước mặt cô.
Lâm Xảo Xảo không hiểu được hành động này nên liếc mắt nhìn Cố Vi Ngôn một cái.
"...... Anh đây là?"
Cố Vi Ngôn: "Quà của anh đâu?"
Lâm Xảo Xảo: "...... Anh không phải nói không cần sao?"
"Anh nói bao giờ, rõ ràng là em nói không cần quà, từ đầu tới cuối anh chưa từng nói mình không cần quà tặng."
"......"
"Cho nên, em không chuẩn bị quà tặng cho anh?" Cố Vi Ngôn cười hỏi.
Kỳ thật, Lâm Xảo Xảo đã chuẩn bị tốt quà cho Cố Vi Ngôn từ sớm, chỉ chờ ngày này để cùng Cố Vi Ngôn trao đổi quà tặng đâu.
Chỉ là Cố Vi Ngôn cũng không chuẩn bị quà tặng cho cô, vậy nên trước mắt, ít nhất là bây giờ cô vẫn chưa muốn lấy nó ra, trước trêu trêu anh vẫn có thể xem là một chuyện tốt.
Cho nên, Lâm Xảo Xảo ho khan một chút, đương nhiên nói: "Không có a."
Cố Vi Ngôn có chút thất vọng thở dài một hơi, "Hóa ra anh còn không bằng chị em tốt của em."
Lâm Xảo Xảo: "...... Anh không cần ở chỗ này ăn dấm bậy, Dương Hân người ta khẳng định cũng có chuẩn bị quà tặng cho em, chúng em là bạn tốt đương nhiên muốn trao đổi quà cho nhau, đây là việc có đi có lại mới toại lòng nhau thôi, anh không có quà cho em thì chớ có trách em không chuẩn bị quà tặng cho anh nha."
Cố Vi Ngôn nhẹ giọng nói: "Ai nói anh không chuẩn bị quà tặng cho em?"
Lâm Xảo Xảo lập tức ngây ngẩn cả người.
"Cái gì?"
"Anh nói, anh có chuẩn bị cho em." Cố Vi Ngôn có kiên nhẫn lại lặp lại một lần nữa .
Lâm Xảo Xảo: "......"

Cô còn tưởng rằng Cố Vi Ngôn không chuẩn bị quà cho cô đâu, không nghĩ tới người đàn ông này thật đúng là "Nói một đằng làm một nẻo"......
Tuy rằng trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng nghe được Cố Vi Ngôn nói mấy lời này, Lâm Xảo Xảo trong lòng vẫn có điểm mỹ tư tư, che giấu sự tò mò của mình, phong khinh vân đạm hỏi: "Chuẩn bị cái gì a?"
Cố Vi Ngôn nhìn dáng vẻ kia của cô, cười cười, "Em nghĩ lại xem, gần đây cái em muốn nhất chính là cái gì?"
Lâm Xảo Xảo suy nghĩ một chút, sau đó khiếp sợ nói: "Anh...... Không lẽ anh thật sự đem cái kia mua về đi?"
Cố Vi Ngôn nhàn nhạt gật đầu, sau đó lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo như một món đồ chơi từ bên trong túi quần ra, đưa tới trước mặt Lâm Xảo Xảo.
"Thời gian rất chuẩn xác, hôm nay vừa đến."
Lâm Xảo Xảo nhìn cái hộp trước mắt, cảm giác tay đều có chút run rẩy.
Thứ này lúc trước cô chỉ là thuận miệng nói một câu...... Không nghĩ tới Cố Vi Ngôn thật sự mua nó cho cô......
Đây là loại châu báu xa xỉ mà khoảng thời gian trước cô nhìn thấy ở trên tạp chí thời trang, trên thế giới nghe nói chỉ có rất ít người có thể có được, giá trị mấy ngàn vạn trở lên, được xưng là trang sức của người giàu có.
Lúc ấy Lâm Xảo Xảo đang xem, liền tùy tay đưa cho Cố Vi Ngôn nhìn qua, sau đó cảm thán một tiếng "Thật sự rất xinh đẹp".
Không nghĩ tới...... Anh thật sự đã đem thứ này mua trở về......
Lâm Xảo Xảo mở hộp ra, nhìn thứ châu báu thật sự rạng rỡ sinh quang nằm ở bên trong hộp.
Lâm Xảo Xảo: ".................."
Cố Vi Ngôn cười khẽ, "Thích không?"
Lâm Xảo Xảo có chút sốt ruột nói: "Làm sao anh lại thật sự mua nó về a?!"
Tuy rằng hiện tại người bên ngoài nhìn vào cũng coi cô như là vào hào môn làm phu nhân nhà giàu, nhưng mà cô có thể không tiền đồ nói rằng bản thân cô cũng chỉ là một người bình thường, mức tiêu xài của cô cũng không nhiều như họ tưởng, nhìn thấy để mua một vật nhỏ mà mất nhiều tiền như vậy, nói thật, cô đau lòng tiền của Cố Vi Ngôn.
Có nhiều tiền như vậy sao không làm việc gì có ích hơn a......
Cố Vi Ngôn: "Ừ, bởi vì em nói thích, cho nên anh mua luôn."
"Em nói thích nhưng không nhất định em thật sự muốn a!"
Cố Vi Ngôn cười nói: "Ở trong lòng anh, em thích thì thể hiện có thể tặng cho em."
Lâm Xảo Xảo lại nhìn qua món châu báu này, cảm giác thứ này còn có thể sáng lên, sáng đến mức làm đôi mắt của người khác đau.
Quá đắt...... Cô thịt đau.
"Nhưng mà...... Cái này cũng quá quý rồi."
Cố Vi Ngôn cười nhìn cô, "Xem ra anh cưới một phu nhân vô cùng cần kiệm, hiểu được đau lòng tiền của anh."
"Đương nhiên, anh kiếm tiền cũng không dễ dàng a." Lâm Xảo Xảo đau lòng nói.
Cố Vi Ngôn nhướng mày: "Không sao cả, em đã quên, anh có tiền."
Lời nói này, có thể nói là phi thường có tiền tùy hứng, Lâm Xảo Xảo biết Cố Vi Ngôn có tiền, nhưng không nghĩ tới anh cũng là một người tiêu tiền như nước như vậy.
Bất quá cái này là một phần tâm ý của Cố Vi Ngôn, Lâm Xảo Xảo đương nhiên cũng muốn nhận lấy, cô đem cái hộp đóng lại, sợ nhìn lâu rồi, bản thân buổi tối sẽ ngủ không yên.
Cố Vi Ngôn nhìn bộ dạng thật cẩn thận của Lâm Xảo Xảo, bất đắc dĩ lắc đầu cười một chút.
"Em không cần như vậy, chút tiền ấy anh vẫn có thể tiêu được, em là vợ của anh, anh không tiêu tiền cho em chẳng lẽ phải tiêu cho người khác sao?"
Lâm Xảo Xảo: "Em đây là quản gia."
Cố Vi Ngôn cười gật đầu, "Được được được, đã biết, Xảo Xảo nhà chúng ta hiểu chuyện nhất."
Lâm Xảo Xảo đem hộp cất vào, đem lên lầu, bỏ vào bên trong hộp đựng trang sức của mình.
Lúc cô xuống lầu thì vừa lúc Dương Hân gửi WeChat tới thúc giục, hỏi cô sao còn chưa đến.
Lâm Xảo Xảo gửi một đoạn voice chat: Sắp rồi, tớ lập tức đến đó, không nên gấp gáp.
Lâm Xảo Xảo đi ngang qua bên người Cố Vi Ngôn, Cố Vi Ngôn vươn tay một cái đã bắt được tay của Lâm Xảo Xảo.
"Chuẩn bị đi rồi?"
"Đúng vậy."
Cố Vi Ngôn nhướng mày, "Anh thì sao?"
Hình như bây giờ Lâm Xảo Xảo mới phát hiện trước mắt còn có một người đâu, đúng vậy, ngày lễ như vậy, để Cố Vi Ngôn một người ở nhà hình như cũng không tốt lắm.
Lâm Xảo Xảo cảm giác rất có ý tứ, cô cười cười, "Thật ngại quá a, đã quên em còn có một người chồng không mang theo đâu."
Cố Vi Ngôn: "......"

Lâm Xảo Xảo ở WeChat cùng Dương Hân nói chút nữa muốn mang theo Cố Vi Ngôn cùng tới, Dương Hân rất nhiệt tình tỏ vẻ hoan nghênh, rốt cuộc ấn tượng của cô ấy đối với Cố Vi Ngôn cũng phi thường tốt.
Vì thế Lâm Xảo Xảo liền mang theo Cố Vi Ngôn cùng đi.
Trên xe, Cố Vi Ngôn càng nghĩ càng cảm giác có điểm không thích hợp.
Bàn tay anh đặt trên tay lái, hơi hơi quay đầu về phía cô, "Xảo Xảo."
"Hả?"
"Có phải em xem như mua một tặng một, thuận tiện mang theo anh hả?"
Lâm Xảo Xảo xấu hổ ho khan một tiếng, "Không có a, anh không cần nghĩ linh tinh, mọi người đều có quan hệ không tồi, cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không ảnh hưởng gì."
Cố Vi Ngôn cười khẽ, đương nhiên anh không có khả năng lòng dạ hẹp hòi đến nông nỗi sẽ so đo với Lâm Xảo Xảo.
"Được thôi, cùng phu nhân ở bên nhau mỗi một ngày đều là một ngày hội, tuy rằng hình thức bất đồng, nhưng anh cũng rất vui vẻ."
Lâm Xảo Xảo nhìn bộ dạng đáng thương vô cùng của Cố Vi Ngôn, tuy rằng có một chút mềm lòng, nhưng nghĩ lại buổi tối trở về sẽ đem quà tặng cho anh, như vậy thì mới có kinh hỉ.
Cho nên, hiện tại cô vẫn lựa chọn giữ kín như bưng.
Tới tiệm lẩu, quả thật bên trong đã kín người hết chỗ, ngay cả tìm chỗ dừng xe Cố Vi Ngôn cũng tìm nửa ngày mới tìm được.
Lâm Xảo Xảo đi theo cũng cảm thấy ra ngoài vào những ngày như thế này tuy rằng náo nhiệt nhưng cũng rất phiền toái a......
Lăn lộn nửa ngày, hai người rốt cuộc đi vào trong.
Dương Hân vừa thấy hai vợ chồng bọn họ đến liền vui vẻ phất phất tay, "Xảo Xảo, nơi này nơi này."
Lâm Xảo Xảo cũng vẫy tay ý bảo, sau đó quả nhiên ở bên người Dương Hân cô thấy được thầy giáo Tiêu.
Lâm Xảo Xảo nghiêng đầu nói với Cố Vi Ngôn một câu, "Xem đi, em không cần đoán cũng biết chắc chắn Dương Hân sẽ mời thầy Tiêu tới, cảm giác em đã lọt vào bẫy rập của cô ấy."
Chỉ có một mình Dương Hân khẳng định sẽ ngại mời thầy Tiêu ra đón lễ Giáng Sinh, cho nên mời một đám người cùng nhau đón lễ thì có vẻ danh chính ngôn thuận hơn nhiều.
Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng nhướng mày.
"Người bạn này của em thích anh ta?"
"Đúng vậy."
Hai người đi qua đó, ngồi xuống.
Dương Hân hưng phấn nói: "Cậu thật là, cũng không biết bọn tớ đã đợi cậu bao lâu."
Lâm Xảo Xảo giải thích nói: "Hôm nay bên ngoài nhiều người, chỉ tìm một vị trí đỗ xe cũng phải tìm thật lâu."
"Ai nha, tớ hiểu được mà." Sự vui vẻ của Dương Hân đều bộc lộ ra ngoài.
Lâm Xảo Xảo nhìn về Tiêu Thanh Ninh đang ngồi ở một bên, chào hỏi, "Thầy Tiêu."
Tiêu Thanh Ninh gật đầu cùng Lâm Xảo Xảo chào hỏi, sau lại nhìn về phía Cố Vi Ngôn đang ở bên người Lâm Xảo Xảo, cũng biểu tình nhàn nhạt gật đầu một chút, xem như hai người rất đơn giản chào hỏi.
Đầu tiên Lâm Xảo Xảo đem quà Giáng Sinh đã chuẩn bị tốt đem ra, vui vẻ đưa cho Dương Hân.
"A, đây là quà cho cậu."
Dương Hân lập tức có chút thụ sủng nhược kinh, "Vậy quà tặng cho tớ đâu a?"
"Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo cười cười nói.
"Đây là cái gì a?"
"Cậu mở ra nhìn xem."
"Hiện tại cũng có thể mở ra nhìn xem sao?"
"Có thể a."
Dương Hân đem cái hộp mở ra, sau đó thấy được logo bên trong, lập tức khiếp sợ che miệng lại.
"Ta ngày a......LV??"
Lâm Xảo Xảo cười nói: "Cảm thấy cậu sẽ rất thích kiểu dáng này, cho nên mua tặng cậu."
Dương Hân cảm động nhìn Lâm Xảo Xảo, đây chính là cái túi mới ra mà cô vẫn luôn tha thiết ước mơ, không nghĩ tới Lâm Xảo Xảo lại mua cho cô.
"Cậu thật là chị em tốt của tớ."
Cô lấy cái túi xách ra thật nhanh, sau đó đeo trên vai khoa tay múa chân một chút, quay đầu lại hỏi Tiêu Thanh Ninh, "Thầy Tiêu, đẹp không?"
Tiêu Thanh Ninh nhàn nhạt gật đầu, "Đẹp."
Dương Hân vui vẻ nở nụ cười, "Thầy Tiêu thực sự có ánh mắt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.