Lâm Xảo Xảo bất đắc dĩ nói: "Nó là em trai ruột của anh, có phải anh nghĩ quá nhiều hay không."
Cố Vi Ngôn: "Trực giác của nam nhân em tin tưởng không?"
"Cái gì?"
"Không có gì, em không cần biết quá nhiều, chỉ cần biết anh là chồng của em là tốt rồi." Cố Vi Ngôn cười khẽ nói.
Lâm Xảo Xảo ở góc độ này vừa lúc có thể nhìn được hoàn chỉnh dáng người hoàn hảo của Cố Vi Ngôn, cô cầm lòng không đậu nuốt một ngụm nước bọt.
"Anh thật đúng là một người đàn ông có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt."
Cố Vi Ngôn không tỏ ý kiến: "Chỉ đối với em."
Lâm Xảo Xảo nghe còn vậy còn cảm thấy rất vui, cười trộm, "Vậy có phải anh yêu thảm em rồi hay không?"
Cố Vi Ngôn đuôi lông mày nhẹ nhếch lên.
"Em có thể lý giải như vậy." Bởi vì sự thật chính là như thế.
Lâm Xảo Xảo cười hai tiếng, chuẩn bị từ trong ngực Cố Vi Ngôn chui ra ngoài, lại gần gũi như vậy cô sẽ có một ý tưởng gì đó khác.
Cô không phải thánh nhân, nhẫn cũng thực vất vả.
Lâm Xảo Xảo phiên thân một cái, bỗng nhiên cảm giác được cái dạ dày trống rỗng của mình lộc cộc một tiếng.
Cô nằm sấp ở trên giường, bỗng nhiên ý thức được một chuyện rất trọng yếu.
"Cố Vi Ngôn."
Cố Vi Ngôn đứng dậy, đầu hơi hơi cúi thấp, ngón tay thon dài đặt ở trên dây lưng quần, thoạt nhìn là chuẩn bị đi ngủ.
Lâm Xảo Xảo liếc anh một cái, nhận ra được cái dây lưng này vẫn là bản thân đưa cho anh.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tien-sinh-that-tam-co/990814/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.