Lúc Lâm Xảo Xảo học xong tiết học thư pháp thì rất đúng giờ nhìn thấy Dương Hân.
Lâm Xảo Xảo không có một chút kinh ngạc nào, nhìn Dương Hân cười nói: "Tớ biết ngay ai cũng có thể đến trễ duy độc cậu sẽ không."
Dương Hân lén lút nói: "Tớ đây gọi là kiên trì bền bỉ, cậu thì biết cái gì."
Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Ai nói, đương nhiên là tớ hiểu."
"Thật sự hiểu?"
"Đương nhiên."
Dương Hân vui mừng vỗ vỗ bả vai Lâm Xảo Xảo: "Đây mới là chị em tốt của tớ."
Lâm Xảo Xảo cười một chút.
"Đúng rồi, có một chuyện tớ chưa nói với cậu."
"Việc gì thế?" Dương Hân lười nhác nhìn cô.
"Tớ mang thai." Lâm Xảo Xảo nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Cái gì?! Mang thai??!" Dương Hân thanh âm rất lớn, ngay cả Tiêu Thanh Ninh ở bên trong cũng nghe được.
Bất quá anh không có phản ứng gì lớn, ngay cả đầu đều không nâng, phỏng chừng trong lòng đã sớm thích ứng việc Dương Hân hô to gọi nhỏ.
Lâm Xảo Xảo: "...... Cậu nói nhỏ thôi."
Dương Hân hỏi: "Đây là chuyện khi nào a?"
"Mới ngày hôm qua thôi."
"Thế mà cậu không nói cho tớ đầu tiên." Dương Hân có chút bất mãn nhìn Lâm Xảo Xảo: "Cậu có còn coi tớ là bạn thân nhất không vậy?"
Lâm Xảo Xảo: "Không phải là do tớ còn bận sao. Cậu không biết đâu hôm nay cả bố mẹ tớ cùng mẹ của Cố Vi Ngôn đều đến, tớ có cảm giác cả buổi sáng mình bị vây xem giống như quốc bảo vậy."
Dương Hân ha ha cười ra tiếng.
"Hiện tại cậu còn không phải là quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tien-sinh-that-tam-co/990812/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.