Tào Tuyết vẫn mang một dáng vẻ vô cùng trấn định tự nhiên, không chút nào vì Cố Kiêu Hàn lời nói mà dao động. 
Lâm Xảo Xảo ngồi ở bên cạnh cảm giác có chút xấu hổ, nghĩ sao Cố Vi Ngôn còn chưa xuống dưới...... 
Cô hướng về phía thang lầu bên kia liếc mắt nhìn một cái, lại vừa lúc thấy được Cố Vi Ngôn đang đi xuống. 
Lâm Xảo Xảo giống như nhìn thấy cứu tinh mà đi qua đó. 
Cố Vi Ngôn nhìn thấy Lâm Xảo Xảo một đường chạy chậm lại đây, cười khẽ một chút. 
"Làm sao vậy?" 
Lâm Xảo Xảo rất nhỏ thanh nói: "Mẹ tới......" 
Cố Vi Ngôn hướng về phía hai người nhìn thoáng qua, sau đó nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, giao cho anh." 
Cố Vi Ngôn đi qua đó, bình tĩnh ngồi vào một bên, sau đó đánh giá hai người đang ngồi. 
Cố Vi Ngôn ngồi xuống chỗ đó, bắt đầu cùng hai người tự nhiên nói chuyện với nhau, không khí thật ra có một chút hòa hoãn, chỉ là Cố Kiêu Hàn cùng Tào Tuyết từ đầu đến cuối nói chuyện không nhiều lắm. 
Sau lại, dì giúp việc bắt đầu đem cơm bầy lên trên bàn. 
Tào Tuyết ngồi ở chỗ chủ vị, Cố Vi Ngôn cùng Cố Kiêu Hàn mỗi một người một bên, Lâm Xảo Xảo đương nhiên là ngồi ở bên người Cố Vi Ngôn. 
Hôm nay bởi vì người tới trong nhà ăn cơm so với bình thường nhiều hơn, cho nên dì giúp việc làm rất nhiều đồ ăn. 
Tào Tuyết thói quen trước khi ăn cơm muốn uống một chén canh, bởi vì nghe nói như vậy phi thường dưỡng sinh. 
Tào Tuyết múc một chén 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tien-sinh-that-tam-co/990809/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.