Cổ nhân nói, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, ngẫm lại cũng rất có đạo lý. Lâm Xảo Xảo cảm giác cái tên Cố Vi Ngôn muộn tao này nếu chính mình ghen tị thì tuyệt đối sẽ không chủ động thừa nhận. Nhưng mà ngẫm lại vẫn có chút khả ái, cho nên cô sẽ rộng lượng không cùng anh so đo. Sau đó cô ngẫm lại, Cố Vi Ngôn sở dĩ có thể biết được chuyện này hẳn là do Trương Diệc Thu mật báo. Người này thật đúng là chán ghét a. Sau đó, điện thoại của Lâm Xảo Xảo nhận được một tin nhắn không biết là do ai gửi tới. Chỉ có ngắn ngủn một hàng chữ—— "Lâm Xảo Xảo, coi như các người lợi hại." Lâm Xảo Xảo không hiểu ra sao, không biết đây là tình huống như thế nào, vừa lúc lúc ấy Cố Vi Ngôn ở bên cạnh cô, cô liền đưa cho Cố Vi Ngôn nhìn. Cố Vi Ngôn liếc mắt một cái, biểu tình rất là bình tĩnh. "Ừ." Lâm Xảo Xảo: "...... Anh có biết đây là tình huống như thế nào không?" "Biết." Lâm Xảo Xảo kinh ngạc nhìn về phía anh: "Tình huống như thế nào? Người gửi tin nhắn là ai a?" "Đối tượng thầm mến tiền nhiệm của em." Cố Vi Ngôn nhìn cuốn sách trong tay, nhàn nhạt nói. "............" Lâm Xảo Xảo hết chỗ nói một chút, lại nhìn thoáng qua điện thoại trong tay: "Vì sao anh ta lại gửi tin nhắn này cho em chứ? Anh đã làm cái gì hả?" Cố Vi Ngôn ngước mắt, đạm nói: "Không có làm cái gì, chỉ là cho anh ta một cái trừng phạt nhỏ mà thôi." "Trừng phạt?" "Năm đó không phải anh ta trêu đùa em sao." "Đó là việc từ rất lâu về trước rồi mà......" Cố Vi Ngôn đạm nói: "Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn." Lâm Xảo Xảo run bần bật một chút. Cố Vi Ngôn bổ sung một câu: "Yên tâm, anh ta không đáng để anh lãng phí tâm lực, rốt cuộc anh ta không phải người mà anh phải coi trọng." "......" Điều ước tốt nhất là không nên có người nào chọc tới Cố Vi Ngôn, bằng không nhất định sẽ không sống tốt được. Cô tò mò hỏi: "Anh cho anh ta trừng phạt gì thế?" Cố Vi Ngôn: "Bất quá là làm anh tìm công tác một lần nữa thôi." "Anh ta bị đuổi việc?" "Ừ." Lâm Xảo Xảo: "Như vậy a......" Nói xong, cô cầm lấy một quả táo trên bàn chậm rãi ăn. Cố Vi Ngôn khép cuốn sách trong tay lại, đứng dậy, nhìn Lâm Xảo Xảo nói: "Đúng rồi, qua một thời gian nữa sẽ có người về đây." "Ai?" Cô hỏi. Cố Vi Ngôn trầm mặc một chút, sau đó nói: "Cố Kiêu Hàn." Lâm Xảo Xảo vừa nghe đến cái tên này cũng không thể nói gì trong khoảng thời gian ngắn. Kỳ thật cái tên này xuất hiện ở Cố gia tần suất rất thấp, mọi người đều rất kháng cự nhắc tới người này, nhưng lại không thể phủ nhận chính là người này xác thật tồn tại, hơn nữa cảm giác tồn tại rất cao. Đơn giản vì Cố Kiêu Hàn là em trai cùng cha khác mẹ của Cố Vi Ngôn. Một người cao ngạo như Tào Tuyết kỳ thật chưa bao giờ chịu thừa nhận năm đó trong lúc vô tình Cố phụ phạm phải sai lầm, Cố phụ yêu bà, nhưng lại ở lúc say rượu vô tình phạm phải sai lầm. Đối phương là một nữ nhân phi thường yêu tiền, sau một năm mới xuất hiện ở trước mặt người Cố gia, phi thường gọn gàng dứt khoát cho thấy chính mình chỉ cần tiền, đứa con có thể để lại cho Cố gia. Cố phụ tự nhiên là muốn huyết mạch của mình, cho nên rất hào phóng cho nữ nhân kia một số tiền, làm cô ta đi rất xa. Lúc ấy Tào Tuyết mắt lạnh nhìn hết thảy, bà là một nữ nhân lòng tự trọng cực kỳ cao, bà không muốn làm cho chính mình biến thành người giống những oán phụ kia, bà duy trì mặt ngoài trấn định, giống như hết thảy việc phát sinh trước mắt này không có chút nào dao động đến địa vị của mình. Lúc ấy, bà chỉ cao ngạo nói một câu: "Có em không nó, tự anh chọn." Đứa nhỏ này còn là nam, hậu hoạn vô cùng, Tào Tuyết tự nhiên là biết đến. Cố phụ kiêng kị với Tào Tuyết, nhưng lại không đành lòng không cần đứa nhỏ này, cho nên đem Cố Kiêu Hàn gởi nuôi ở nước ngoài nhiều năm như vậy, ngẫu nhiên cũng sẽ bay qua đi xem hắn, bất quá chuyện này đều gạt Tào Tuyết. Sau khi Cố phụ chết, Cố Kiêu Hàn rất ít trở về, chỉ ở trong lễ tang lộ mặt. Khi đó, trong xã hội thượng lưu mới biết được nguyên lai Cố gia còn có một cái tư sinh tử, tên là Cố Kiêu Hàn. Trước đây Lâm Xảo Xảo chỉ ngẫu nhiên nghe Cố Vi Ngôn nói qua một câu, nhìn anh không muốn nói nhiều, cô cũng không có hỏi nhiều, rốt cuộc đây đều là chuyện của bố mẹ. Cô vốn tưởng rằng người này về sau sẽ không trở lại, không nghĩ tới lại bỗng nhiên trở về. Lâm Xảo Xảo hỏi: "Anh ta trở về làm cái gì?" Cố Vi Ngôn lắc đầu, nói: "Không biết." Đối với Cố Kiêu Hàn anh không hiểu biết nhiều lắm, nhưng là người Cố gia, sao có thể quá mức với thuần lương, lòng muông dạ thú tự nhiên là không thiếu được. Lâm Xảo Xảo do dự một chút, vẫn là hỏi: "...... Mẹ biết không?" Cô luôn có một loại cảm giác, Cố Kiêu Hàn này nếu là trở về, Cố gia khẳng định sẽ không yên bình...... Bất quá đây chỉ là bước đầu suy đoán của cô thôi, rốt cuộc cô cũng không hiểu biết Cố Kiêu Hàn là người như thế nào. Cố Vi Ngôn đạm nói: "Tạm thời còn không biết, bất quá anh sẽ nói cho mẹ biết." Lâm Xảo Xảo gật gật đầu: "Vậy được......" Khi nghĩ lại cô đều cảm giác Tào Tuyết hẳn là sẽ phản ứng rất lớn...... Bất luận một nữ nhân nào cũng sẽ không thể tiếp thu được loại chuyện này. Nữ nhân khác hẳn là sẽ làm ầm ĩ lên, mượn chuyện này để phát tiết sự phẫn nộ trong lòng mình, nhưng Tào Tuyết sẽ không, bà sẽ chỉ biết duy trì mặt ngoài cao quý, trong lòng có bao nhiêu khó chịu kỳ thật chỉ có chính mình biết. Đôi khi điều này còn không thống khoái bằng hoàn toàn phát tiết ra ngoài. Lâm Xảo Xảo đôi khi đối với nữ nhân như Tào Tuyết này cảm thấy tôn kính đôi khi lại có một chút đáng thương, tuy rằng Tào Tuyết cũng không cần bất luận kẻ nào đáng thương, sinh hoạt của bà đã đủ ưu việt, rất ít nữ nhân sẽ sống sung sướng được như bà. Nhưng nữ nhân càng xinh đẹp trong lòng càng có miệng vết thương mà không thể cho người ngoài biết. Thứ hai. Lúc này Lâm Xảo Xảo đang ở lớp học thư pháp, lại bỗng nhiên nhận được điện thoại từ Dương Hân. Cô có chút xin lỗi đối với Tiêu Thanh Ninh cười: "Tôi đi nhận cuộc điện thoại." Tiêu Thanh Ninh gật đầu: "Được, nghe đi." Lâm Xảo Xảo đi đến một bên, chấp nhận cuộc gọi của Dương Hân. "Alo." "Là tớ!" Thanh âm của Dương Hân vô cùng lo lắng xuất hiện ở đầu bên kia. "Tớ biết là cậu, làm sao vậy?" "Xảy ra chuyện rồi!" "Làm sao vậy?" Lâm Xảo Xảo sốt ruột hỏi. "Mẹ tớ muốn bắt tớ đi xem mắt." Dương Hân có chút sống không còn gì luyến tiếc mà nói. "......" Lâm Xảo Xảo hỏi: "Không phải cậu đang đi làm sao?" "Hôm nay nghĩ muốn trộm lười, vậy nên không đi, nhưng mà không nghĩ tới lại gặp phải loại chuyện này, thật là còn không bằng đi làm." Lâm Xảo Xảo nhẹ nhàng cười: "Vậy cậu tính toán làm sao bây giờ?" "Hiện tại cậu ở đâu, tớ đi tìm cậu để tránh đầu sóng ngọn gió." "Tớ ở lớp học thư pháp." "Tốt, tớ đi tìm cậu." Nói xong, Dương Hân liền trực tiếp cắt đứt điện thoại. Lâm Xảo Xảo có chút không thể hiểu được nhìn trong tay di động. Cô thu hồi di động, đi qua. Lúc này Tiêu Thanh Ninh đang xem một bức chữ mà cô viết, bên môi nở một nụ cười nhàn nhạt. "Kỳ thật tôi không thể không nói, em tiến bộ phi thường lớn." "Thật vậy sao?" Lâm Xảo Xảo rất kinh hỉ* nhìn Tiêu Thanh Ninh. "Đúng vậy." Tiêu Thanh Ninh gật đầu: "Khi luyện tập thư pháp có một việc rất quan trọng chính là yêu cầu tỉ mỉ cùng kiên nhẫn, ngay từ đầu tôi cho rằng em không phải loại người như vậy, nhưng có lẽ do ngay từ đầu có thể là tôi đối với em có chút thành kiến, hiện tại em thật làm tôi lau mắt mà nhìn." Lâm Xảo Xảo có chút ngượng ngùng che mặt mình lại: "Thật vậy sao...... Tôi cảm giác tôi còn hải học rất nhiều." "Những điều cô phải học xác thật rất nhiều, nhưng tâm thái của cô tốt, tôi tin tưởng, nếu tiếp tục kiên trì như vậy, em nhất định có thể thành công." Lâm Xảo Xảo gật đầu thật mạnh, trong mắt có quang: "Thầy Tiêu, tôi sẽ, cảm ơn thầy." Tiêu Thanh Ninh cười nhạt như cũ. "Không cần, đây đều là công lao của chính em." Lâm Xảo Xảo: "Chờ ngày nào đó tôi học thành, nhất định sẽ tặng thầy một cờ thưởng." Tiêu Thanh Ninh nhướn mày: "Cờ thưởng?" "Đúng vậy." Anh buồn cười: "Vậy không cần." Luyện tập được khoảng hai giờ thì Lâm Xảo Xảo vừa lúc nhận được tin tức từ Dương Hân, nói là đã tới cửa rồi. Lâm Xảo Xảo cũng lập tức thu thập đồ vật đi ra ngoài, cô vừa ra đi, liền thấy được Dương Hân đang ở cửa chờ đợi. Dương Hân ăn mặc có chút lôi thôi, áo thun trắng, quần jean, thậm chí trang điểm cũng chưa, vừa thấy chính là từ trong nhà chạy trối chết ra ngoài. Lâm Xảo Xảo đi qua đó: "Sao cậu lại ăn mặc kiểu này ra ngoài thế?" Dương Hân thở dài: "Người trong giang hồ, thân bất do kỷ a." Lâm Xảo Xảo: "Trộm chuồn ra đây?" "Đó là đương nhiên, nếu mà quang minh chính đại ra ngoài thì có thể cậu sẽ không nhìn thấy tớ đâu." Lâm Xảo Xảo cười khẽ: "Cho nên lập tức tới tìm tớ?" "Đúng vậy, chúng ta đi xem phim đi, sau đó đi ăn một bữa cơm, giết thời gian một chút sau đó tớ lại về nhà." Lâm Xảo Xảo lo lắng nói: "...... Vậy cậu ngàn vạn lần đừng nói ở bên tớ, bằng không cô chú khẳng định sẽ có ý kiến đối với tớ." Dương Hân âm âm cười: "Yên tâm đi, sẽ không bán đứng cậu." Lâm Xảo Xảo cảm giác phía sau lưng có chút lạnh cả người. Nụ cười này...... Cảm giác bạn tốt chính là ở thời khắc mấu chốt thì lấy ra bán...... Cô vừa tính toán nói cái gì đó thì phía sau truyền đến một giọng nói. "Xảo Xảo." Là một giọng nam ôn nhuận như ngọc. Lâm Xảo Xảo quay đầu lại, là Tiêu Thanh Ninh. Lâm Xảo Xảo nói: "Thầy cũng chuẩn bị đi về?" "Đúng vậy." Tiêu Thanh Ninh gật đầu. Lâm Xảo Xảo: "Vậy đi thong thả." Tiêu Thanh Ninh: "Tạm biệt." Thẳng đến lúc Tiêu Thanh Ninh đi rồi, Lâm Xảo Xảo lại đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Dương Hân. Thế nhưng Lâm Xảo Xảo phát hiện Dương Hân đang ngây người. Cô vươn tay ra trước mắt Dương Hân quơ quơ: "Hey, cậu làm sao vậy?" Dương Hân cảm giác được nên đem tay Lâm Xảo Xảo đẩy ra, chớp cũng không chớp mắt nhìn bóng dáng thon dài của nam nhân rời đi kia. Lâm Xảo Xảo: "......" Tận đến lúc bóng dáng Tiêu Thanh Ninh hoàn toàn biến mất, Dương Hân mới thu hồi tầm mắt. Lâm Xảo Xảo thở dài: "Được rồi, đừng nhìn, người đều nhìn không được rồi." Dương Hân có chút kích động nhìn về phía Lâm Xảo Xảo: "Xảo Xảo!" "Làm sao vậy......" Cô không thể hiểu được mà nhìn Dương Hân. Đôi mắt một mí xinh đẹp của Dương Hân chớp động linh động quang mang, tựa hồ có ngôi sao đang chớp động. "Cậu biết vừa rồi tớ có cảm giác gì không?" "Cái gì?" " Cảm giác nhất kiến chung tình." Dương Hân đi về phía trước một bước, nhìn về nơi xa nơi mà bóng dáng kia đã không thể nhìn thấy: "Đây là lần đầu tiên tớ có loại cảm giác này...... Cái loại cảm giác tâm hồn đã bị đánh một cú thật mạnh vào vậy đó......" Lâm Xảo Xảo: "......" Dương Hân kích động nhìn về phía Lâm Xảo Xảo: "Cậu quen người vừa rồi?" "Đúng vậy." "Anh ấy là ai?" Dương Hân hỏi. "Thầy dạy thư pháp của tớ." Dương Hân vui vẻ nói: "Hóa ra lại có chuyện trùng hợp như vậy a." Cô ngẩng đầu nhìn về phía không trung, đôi mắt chớp một chút: "Nhất định là thần linh trên trời cao nghe được tâm nguyện của tớ, đào hoa vận rốt cuộc tới." Lâm Xảo Xảo nhìn Dương Hân với vẻ mặt thiếu nữ đang rung động, nhịn không được cười ra tiếng. Dương Hân: "Ai nha, đừng cười, mau nói cho tớ biết, người này có bạn gái hay không?" Lâm Xảo Xảo trả lời: "Loại chuyện này làm sao tớ có thể biết, tớ chỉ là học sinh của thầy ấy thôi." *Kinh hỉ: "Kinh" ở đây nghĩa là "kinh ngạc", "hỉ" nghĩa là "vui mừng, vui vẻ". Cho nên "kinh hỉ" nghĩa là chuyện bất ngờ nhưng là chuyện vui.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]