Sau khi ăn cơm xong và đi ra từ Trương gia, Cố Vi Ngôn cùng Lâm Xảo Xảo lên xe về. Uống cũng không nhiều lắm cho nên nhìn mặt cũng không nhận ra. Trong ánh mắt Lâm Xảo Xảo phảng phất có mạo quang ( chỗ này mình không hiểu lắm nên chưa edit được, mong mọi người góp ý) mà nhìn Cố Vi Ngôn, sự sùng bái cũng bộc lộ ra ngoài. Cố Vi Ngôn liếc Lâm Xảo Xảo đang ngồi một bên, ngón tay thon dài cởi nút áo sơmi trên cùng ra. Tựa hồ là để thông khí. "Em luôn nhìn anh như vậy làm cái gì?" Trong ánh mắt của cô tất cả đều là ngôi sao nhỏ. Lâm Xảo Xảo: "Em bỗng nhiên phát hiện hôm nay anh phá lệ soái khí." "Chỉ có hôm nay?" Cố Vi Ngôn nhướn mày hỏi. Lâm Xảo Xảo vuốt mông mà nói: "Mỗi ngày đều rất soái khí, chỉ là hôm nay trông soái nhất." "Vì sao." Cố Vi Ngôn mặt ngoài có vẻ gợn sóng bất kinh*. Lâm Xảo Xảo: "Bởi vì hôm nay anh thay em nói chuyện a." Cố Vi Ngôn liếc nhìn cô một cái: "Chỉ bởi vì cái này?" "Cái gì mà chỉ bởi vì cái này, anh cũng không thể nói như vậy, đừng nhìn em bình thường tùy tiện, nhưng từ nhỏ đã bị Trương Diệc Thu chèn ép không ít lần bởi vì em thật sự không thể tốt hơn cô ta được, hôm nay những lời nói này của anh thật làm em cảm thấy rất hả giận, cũng coi như báo mối thù nhiều năm qua của em qua một mũi tên." Cố Vi Ngôn nhìn bộ dáng đáng yêu Lâm Xảo Xảo lúc nói chuyện có vài phần thần thái của trẻ con. Sau đó anh hơi lại gần một chút: "Nhắc tới cái này lại khiến anh nghĩ tới một việc." "Việc gì thế?" Lâm Xảo Xảo xoay người nhìn anh. Cố Vi Ngôn ngón tay nhẹ nhàng gõ theo nhịp điệu, rất là thong thả: "Vừa rồi anh nghe chú Trương nói trước kia có rất nhiều con trai thích em?" Lâm Xảo Xảo: "..." Không nghĩ tới Cố Vi Ngôn có thể nghe thấy câu đó. "Con trai nào chứ, đó là chuyện của lúc đi học trước kia mà, đều là một đám nam sinh lăng đầu thanh** chưa trưởng thành mà thôi." "Có rất nhiều nam sinh theo đuổi em?" Lâm Xảo Xảo: "...... Ý này tương đối đúng." Cố Vi Ngôn có vẻ như là có vài phần hứng thú, hỏi: "Người theo đuổi em nhiều như vậy, sao em lại chưa từng nói qua chuyện yêu đương?" Lâm Xảo Xảo nhìn Cố Vi Ngôn một cái. "Hình như anh đối với quá khứ của em cảm thấy hứng thú." Cố Vi Ngôn đúng lý hợp tình mà nói: "Việc cảm thấy hứng thú với chuyện quá khứ của người phụ nữ của mình anh nghĩ rằng nó không có gì không đúng, nếu không có hứng thú thì em hẳn là sẽ cảm giác được có vài phần quái dị, điều đó chứng minh người đàn ông trước mắt em căn bản đối với em không để bụng." "Vậy ý của anh có phải thể hiện anh đối với em thực để ý?" "Ừ." Cố Vi Ngôn thừa nhận rất sang khoái. Lâm Xảo Xảo nhẹ nhàng hừ một tiếng, kỳ thật trong lòng vẫn là cao hứng. Cô nói: "Kỳ thật cũng không vì lý do gì, em cảm giác khi người cùng người ở chung phải mượn từ trường thì mới đúng, giống có người theo đuổi em thì cũng không đại biểu em sẽ thích anh ta, như vậy thì vừa khéo, người thích em thì em đều không thích, cho nên đương nhiên em sẽ độc thân." Cố Vi Ngôn cười nhạt một tiếng: "Nhưng mà sẽ luôn xuất hiện ngoại lệ." "Cái gì?" Cố Vi Ngôn chỉ chỉ chính mình: "Anh chính là người ngoại lệ kia." Lâm Xảo Xảo: "......" Anh nói như thế cũng đúng, tỷ lệ hai người đồng thời thích đối phương cũng rất nhỏ đi. Cảm tình như vậy sẽ làm cho người ta có cảm giác mỹ diệu, anh thích em đồng thời em cũng là thích anh. Bất quá...... Nói đến cái này, Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên nghĩ tới một người, trực giác của cô nói rằng không thể đem chuyện này nói ra, người kia lại càng không thể nói, nếu nói...... Khẳng định là Cố Vi Ngôn sẽ không dễ dàng bỏ qua, đến lúc đó người chịu tội vẫn là chính mình. Vì vậy vẫn nên để đoạn chuyện cũ năm xưa chuyện hoàn toàn trôi vào dĩ vãng đi, dù sao cũng chỉ là một cái tiểu nhạc đệm ở tuổi dậy thì thôi, không cần phải quá mức để ý. Nghĩ như vậy Lâm Xảo Xảo còn cảm thấy chính mình rất là thông minh, EQ rất cao, không làm cho Cố Vi Ngôn phát hiện ra cái gì. / / / / Bất tri bất giác Lâm Xảo Xảo học tập thư pháp cũng qua một tháng. Tiêu Thanh Ninh là đương nhiệm thầy giáo thư pháp của, kỳ thật là phi thường có trách nhiệm, hơn nữa Lâm Xảo Xảo đã xem qua chữ của hắn, không thua thầy Văn lại còn đem lại một loại cảm giác khác. Chữ của thầy Văn có nhiều vài phần hữu lực, mà chữ của Tiêu Thanh Ninh lại nhiều vài phần cảm giác thuộc về chính mình. Hiện tại Lâm Xảo Xảo nhìn thấy Tiêu Thanh Ninh cũng sẽ thực tôn kính gọi một tiếng: "Thầy Tiêu". Buổi chiều. Lâm Xảo Xảo sau khi kết thúc lớp học có chút vội vàng nhìn thoáng qua thời gian trên di động. Tiêu Thanh Ninh nhìn cô một cái: "Có chuyện?" "Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo gật đầu một cái. Tiêu Thanh Ninh cười một chút: "Hoạt động nghiệp dư của cô vẫn còn rất nhiều." Nói như vậy làm Lâm Xảo Xảo ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Thanh Ninh. "Thầy Tiêu, bình thường thầy có thích cùng bạn bè đi ra ngoài tụ hội sao?" Tiêu Thanh Ninh tay cầm bút lông hơi khựng lại, sau đó khẽ cười một tiếng. "Bình thường." Hắn nhàn nhạt trả lời nói. Lâm Xảo Xảo cười một chút: "Vậy thì phỏng đoán của tôi là đúng, bằng không thầy không có khả năng nhàn nhã như vậy, hơn nữa vừa thấy thầy Tiêu đã nhận ra thầy chính là loại hình phi thường thích ở nhà, ngày thường những trường hợp tụ hội với bạn bè như này thầy khẳng định là không muốn tham gia." Tiêu Thanh Ninh buông bút lông trong tay xuống, nhẹ nhàng cười một chút, văn nhã nho nhã, thật sự nhẹ nhàng như quân tử. "Theo ý của em thì tôi cũng biết em muốn đi tham gia tụ hội với bạn bè." "Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo đem túi của mình đeo lên, nói: "Kỳ thật đối với loại người rảnh rỗi như tôi thì vẫn luôn có chút hứng thú với việc đi chơi cùng bạn bè, dù sao cũng có thể nhìn thấy một ít bạn học trước kia, mọi người ngồi ở bên nhau trò chuyện tâm sự rất vui vẻ, thầy cũng nên thay đổi một ít hiểu biết đối với tôi là con người tôi rất dễ để bắt chuyện và nói chuyện phiếm." Tiêu Thanh Ninh cười nhạt: "Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo sửa sang lại đồ vật của mình, cùng Tiêu Thanh Ninh chào hỏi một chút trước khi về. "Vậy tôi đi trước, buổi sau gặp lại thầy Tiêu." "Ừ, buổi sau gặp." Tiêu Thanh Ninh nhìn Lâm Xảo Xảo ôn thanh nói. Hắn nhìn bóng dáng Lâm Xảo Xảo rời đi, khóe miệng nhịn không được mà nhẹ nhàng câu lên một chút. Nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần qua cách nói chuyện cùng thần thái, hắn chỉ cảm thấy Lâm Xảo Xảo là thiếu nữ còn chưa tốt nghiệp đại học, nhưng mà cách trang điểm của Lâm Xảo Xảo lại là thành thục tiếu lệ làm cho người khác biết cô đã đi vào xã hội. Tiêu Thanh Ninh hiểu biết về Lâm Xảo Xảo không nhiều lắm, hắn cũng không muốn truy vấn quá nhiều về việc tư của người khác. Nhưng nhìn bộ dáng Lâm Xảo Xảo vô ưu vô lự làm hắn lại nghĩ đây hẳn là một đóa hoa trồng trong nhà ấm, một người có điều kiện gia đình thực hậu đãi. Tiêu Thanh Ninh người này cảm tình luôn đạm bạc như nước, chưa từng trải qua tình huống cảm tình của mình dao động. Nhưng không biết tại sao khi nhìn bộ dáng Lâm Xảo Xảo vui sướng linh động, có khi hắn cũng sẽ không tự giác cảm thấy vui vẻ theo cô. Lâm Xảo Xảo là người thực dễ dàng nhuộm đẫm cảm tình của mình đến người khác, rất có sự lôi kéo, nhìn dáng vẻ thì đây chính là người trời sinh lạc quan. Điều này cũng làm hắn bắt đầu chờ mong hai buổi học thư pháp mỗi tuần. Đó là một khoảng thời gian không tồi. Tiêu Thanh Ninh nghĩ như vậy, bút lông trong tay ở trên giấy Tuyên Thành không tự chủ được viết ra hai chữ —— Xảo Xảo. Khi thu bút, đầu bút lông còn mang theo vài phần nhu hòa. Sau khi viết xong chính hắn cũng sửng sốt, nhìn chữ trên giấy, lại cuộn tờ giấy ném xuống dưới coi như không có phát sinh qua. / / / / Việc tụ hội này là do Dương Hân nói cho Lâm Xảo Xảo, nếu không có cô ấy thì kỳ thật Lâm Xảo Xảo còn không biết đến nó, chủ yếu ngày thường Dương Hân cũng thích hỏi thăm chuyện này. Sau khi Dương Hân đem chuyện này nói cho Lâm Xảo Xảo thì cô lại nhận được điện thoại đến từ mấy người bạn học cũ, trong điện thoại còn thập phần nhiệt tình nói bảo cô nhất định phải tới tham gia tụ hội. Lâm Xảo Xảo cũng sảng khoái đáp ứng, trong lòng còn có vài phần chờ mong. Lần này tham gia tụ hội là họp lớp cấp 3. Nếu nói tình nghĩa giữa bạn bè thì đại khái vẫn là cảm tình của bạn bè cấp 3 là thâm hậu nhất, mọi người sớm chiều ở chung, sóng vai phấn đấu, cách mạng hữu nghị tự nhiên làm cho người ta không thể quên được. Trước khi Lâm Xảo Xảo ra ngoài thì vừa lúc gặp Cố Vi Ngôn về nhà. Lâm Xảo Xảo kinh ngạc một chút: "Anh đã trở lại a." Trong tay Cố Vi Ngôn còn cầm mấy phần tư liệu, xem ra là tính toán buổi tối ở nhà xử lý một chút công việc. Cố Vi Ngôn nhìn Lâm Xảo Xảo chuẩn bị ra ngoài, hỏi: "Em muốn ra ngoài?" "Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo sửa sang lại túi của mình, cô đặc biệt từ lớp học thư pháp trở về để thay đổi quần áo. "Vốn dĩ cho rằng anh sẽ trở về rât muộn còn tính toán gọi điện thoại báo cho anh, nếu anh đã trở lại thì trực tiếp nói cũng được." "Chuyện gì?" "Em muốn đi tham gia họp lớp." Lâm Xảo Xảo cười nói. Cố Vi Ngôn nhìn thoáng qua trên dưới Lâm Xảo Xảo, nhìn ra được cô hẳn rất coi trọng buổi họp lớp này, từ đầu đến chân đều chuẩn bị đặc biệt tinh xảo. "Họp lớp gì?" "Cấp 3, còn có bạn thân của em là Dương Hân." Cố Vi Ngôn mới vừa tính toán nói cái gì đó, Lâm Xảo Xảo liền phá lệ gặp may nhón mũi chân hôn lên gương mặt của Cố Vi Ngôn một cái. "Em biết anh tốt nhất, đi trước, không nói nữa, đứng thêm lát nữa là không còn kịp rồi." Nói xong, Lâm Xảo Xảo sợ Cố Vi Ngôn lại nói dong dài liền chạy nhanh giống như lòng bàn chân bôi dầu mà mở cửa, từ bên trong biệt thự đi ra ngoài. Cố Vi Ngôn xoay người, sờ soạng mặt mình một chút, trên đó còn có son môi của Lâm Xảo Xảo còn sót lại. Cố Vi Ngôn: "......" Nhìn bóng dáng Lâm Xảo Xảo chạy nhanh, Cố Vi Ngôn nhướn mày. Em ấy sợ hãi chính mình đi theo hay là sợ chính mình sẽ cản trở em ấy đi tham gia tụ họp bạn học? Cố Vi Ngôn nghĩ tâm tư nhỏ trong lòng Lâm Xảo Xảo, bỗng nhiên khóe miệng có ý cười. Kia cũng không hẳn đến mức như vậy, nhiều lắm là bảo cô mặc thêm một cái áo, anh không phải một người thích can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của một nửa kia. Bất quá...... Cố Vi Ngôn nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ ở cổ tay đồng hồ, anh phải chú ý thời gian một chút, rốt cuộc phụ nữ đã kết hôn không thể ở bên ngoài lâu lắm, trong chốc lát mà đến giờ thì anh có thể đi đón cô ấy. Họp lớp của cô ấy, nếu anh đi thì phỏng chừng bạn bè cô ấy cũng sẽ có áp lực, không bằng làm cho bọn họ tụ hội càng vui vẻ một chút. Sau khi Lâm Xảo Xảo ra cửa thì gặp Dương Hân sau đó đi tới tiệm cơm mà bạn bè đã định sẵn. Lúc Xảo Xảo nhìn đến Dương Hân thì đầu tiên là bát quái hỏi một câu. "Gần nhất thế nào?" "Cái gì thế nào?" Dương Hân sửa sang lại mái tóc vừa mới làm tốt của mình. Lâm Xảo Xảo khẽ cười nói: "Cậu không phải cầu đào hoa sao, gần nhất cảm giác sinh hoạt có cái gì thay đổi không?" Dương Hân vẫn rất bình tĩnh, giống như tâm như tro tàn, bị sinh hoạt áp đến suy sụp. "Không có, một chút đều không có, liền một đóa lạn đào hoa đều không có, tớ cảm giác tớ đã khô héo." Lâm Xảo Xảo vỗ vỗ bả vai cô an ủi: "Không quan hệ, khẳng định sẽ có, chỉ là vấn đề thời gian thôi, đến lúc đó nhất định sẽ cho cậu một đóa đại đào hoa." Dương Hân: "Chỉ mong thế đi......" Lâm Xảo Xảo: "Hôm nay tụ hội bạn bè thì hẳn người tới đều là người trong ban chúng ta đi?" "Đúng vậy, lớp trưởng bọn họ nói như vậy." * Gợn sóng bất kinh: chỉ trạng thái bình tĩnh, không chút lo sợ trước biến cố **Lăng Đầu Thanh [愣头青]: là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mẫu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]