Cố Tấn Thần nói hai chữ “Phụ trách” vô cùng rõ ràng, chữ “Ừ” sau đó cũng hết sức ổn trọng. Thời gian tí tách trôi, gương mặt thanh tú của HạNhiễm dưới đống ngôn ngữ của anh gần mất đi huyết sắc.
Hai tay đang ôm gối của Hạ Nhiễm đã cứng đờ, thân thể vì xê dịch về phía sau mà gối ôm trên chân cũng rớt xuống đất: “Ông chủ, chuyện đùa nàykhông buồn cười chút nào!”
Cố Tần Thần nhếch mi, nghiêng đầu nhìn cô, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Anh có nói là anh đang nói đùa sao?”
Hạ Nhiễm lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên Hạ Nhiễm thấy anh không mặc âu phục, tắm gội xonglại có tư thái thanh nhã tao lịch, trên người anh có hương thơm nhànnhát, mùi vị thanh đạm. Mùi vị này không phải của thiếu niên bất kham,mà ở trên người ổn trọng như anh lại vô cùng phù hợp. Thanh âm nhỏ khàntruyền tới bên tai, mang theo mị hoặc không nói ra lời, mỗi con chữ từđôi môi mỏng của anh phun ra: “A, em cũng có thể cho rằng chưa có gì xảy ra cả”.
Hạ Nhiễm hất cằm, vô thức phản bác: “Sao lại có thể cho rằng không có gì phát sinh? Rõ ràng anh đã hôn em…”
Không làm sẽ không chết, Hạ Nhiễm rốt cục cũng hiểu rõ chân lý này. Ôngchủ đã mở miệng nói muốn phụ trách, cô chẳng những không cảm kích cònhoài nghi thành ý của người ta. Bây giờ lại đi truy cứu trách nhiệm.Nghĩ đến đây, thanh âm hung hồn đầy lý lẽ của Hạ Nhiễm cũng nhỏ dần:“Này, cái này, em không có ý nói anh phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tien-sinh-than-men/1998017/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.