Cố Tần Thần luôn nói ngắn gọn, giao việc xong cho bác Trương liền cúp điện thoại, điện thoại di động còn nắm trong tay, biết rõ còn cố hỏi: “Nói gì?”
“…” Cô còn gì để nói chứ? Hạ Nhiễm trừng mắt nhìn gương mặt tuấn tú của anh, rút điện thoại trong tay anh ra, để lên bàn, lười biếng nói: “Cố tiên sinh, anh nói là được”.
Biết được tính tình chịu đựng này của Hạ Nhiễm, Cố Tần Thần luôn không lo lắng cô sẽ tạo phản. Hai mắt anh khép hờ, khóe miệng nhợt nhạt lại có chút vui mừng, trông vô cùng mê người.
Tâm tình anh bây giờ rất tốt, ngón tay thon dài quấy nhiễu tay Hạ Nhiễm đang để trên ga giường màu trắng. Tay Hạ Nhiễm đang cong lại, dưới sự khiêu khích của anh chậm rãi mở ra, tùy ý ngón tay anh xẹt qua lòng bàn tay của cô, một trận tê dại truyền tới tim.
Đôi môi anh hơi mở, có ngụ ý nói: “Em không thấy mình còn có việc chưa nói rõ với anh sao?”
Nam nhân trước mặt hơi cong miệng, bộ dáng vân đạm phong khinh, suy nghĩ có chút không giống người thường. Hạ Nhiễm âm thầm tinh tế chọn lọc từ ngữ từ trong câu nói của anh, cô luôn cảm thấy trong đó có chút hương vị của “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị”.
Hạ Nhiễm hơi sững sờ, hỏi lại anh: “Sao? Em có việc gì cần nói rõ với anh sao?”
Bộ dáng Hạ Nhiễm mê man, khiến Cố Tần Thần bình tĩnh tự nhiên cũng có chút xúc động muốn dạy dỗ cô. Nghĩ như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tien-sinh-than-men/1998008/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.