Đêm tối, trời càng lúc càng âm u, sương mù tầng tầng lớp lớp, ánh trăng mềm mại hòa với ánh vàng của đèn đường chiếu vàng cả một mảng đường. Ánh trăng nhu hòa, đạm đạm, lẳng lặng, bao phủ nam tử tuấn lãng, anh tựa nửa người vào xe, hơi giơ điện thoại lên, suy nghĩ một lát: “Phí di động lần trước em mượn Tiêu Sơn đã trả chưa?”
“Chưa, em quên mất. Có điều, sao anh biết em mượn Tiêu Sơn?”
Lúc cô vừa về nước, bởi vì không có tiền mà mượn của Tiêu Sơn một chút, tuy Tiêu Sơn tỏ ý cô cứ dùng túy ý, nhưng Hạ Nhiễm vẫn vô cùng trượng nghĩa mà nói chờ có việc sẽ trả.
Bây giờ cô có việc rồi, nhưng còn chưa được lĩnh lương mà!
Giống như sớm đã đoán được cô sẽ nói như vậy, Cố Tần Thần ở đầu dây bên kia cũng không phản ứng gì lớn, còn tỏ vẻ như vô tình nhắc tới: “hắn đòi nợ anh”.
Tiêu Sơn bị Cố Tần Thần đào hố, trên phương diện tâm lý muốn tìm chút ưu đãi từ Cố Tần Thần, an ủi về tinh thần không bằng an ủi về vật chất.
Thân tâm đều vui mừng.
Thế là, tất cả nợ ở nước ngoài của Hạ Nhiễm đều bị đưa vào danh nghĩa của Cố Tần Thần. Lần đòi nợ này, là đòi luôn từ khi Hạ Nhiễm còn bé tới lớn, chỉ cần liên quan tới vấn đề lợi ích, Tiêu Sơn đều đưa từng cái hóa đơn một cho Cố Tần Thần.
Giống như, Hạ Nhiễm khi nào, ở đâu ăn vụng kẹo que mà Tiêu Sơn mang từ nước ngoài về, dùng tiền mua đồ trang điểm của La Xuyến vào việc khác, còn có mấy chi phí khác nữa.
Hạ Nhiễm thổi phù một tiếng rồi bật cười, cô thật sự rất thích hành vi của Tiêu Sơn: “Sau đó thì sao? anhđáp lại thế nào?”
“Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tien-sinh-than-men/1997996/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.