Edit: tart_trung
Ăn hết hai chén mì thịt bò lớn, Cố Tần Thần quả thật có chút ăn khôngtiêu. CŨng không muốn lái xe về nhà, anh dắt Hạ Nhiễm đi tới cột đèn lớn lộng lẫy ngoài đầu đường. Họ cũng giống như những đôi tình nhân khác,đi qua dòng người hối hả ngược xuôi.
Hai người an tĩnh tản bộ một lúc, Cố Tần Thần đột nhiên dừng lại. HạNhiễm nâng mắt nhìn anh, khóe môi mỏng của anh khẽ giật giật, rồi lạitrầm ngâm.
Cô nhìn vẻ mặt trầm tư của anh, có vẻ như có chuyện gì đó cần nói, cóđiều muốn nói như thế nào, anh hình như còn chưa nghĩ ra. Lông mày CốTần Thần hơi nhướng lên chính là có ý như vậy. Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần đang tự ngẫm, lại không khỏi buồn bực, hình như cô hiểu rõ anh hơnnhững gì cô nghĩ rồi.
Một hồi sau, mày kiếm của Cố Tần Thần nhếch lên, trong đôi mắt thâm thúy có chút giảo hoạt, rất nhanh liền bình tĩnh nhìn cô: “Ước mơ của em làgì?”
“Ước mơ?” Hình như đã lâu rồi cô không nghe từ này. Cô còn nhớ lúc họctiểu học, đề văn đầu tiên mà thầy cô giao cho chính là về điều này.
Ước mơ của em là gì? Lúc đó, hình như cô đã viết mình muốn trở thành một nhà khoa học vĩ đại, lúc ấy học sinh trong lớp mơ mộng cũng không kém.Nhà khoa học, giáo viên, cảnh sát, còn có người nổi tiếng.
Sau đó, bài làm văn cô tùy tay quẳng trên bàn được Hạ Thế Hiên lật xem.Ông ngồi ở đó, nghiêm túc đọc hết, rồi cảm thán cả đêm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tien-sinh-than-men/1997974/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.