Ink.
Bùi Chẩn trong chốc lát nói không nên lời, chỉ đưa tay ra và từ từ quấn lấy cổ Hàn Phục.
"..." Hàn Phục vội vàng dùng tay đỡ, nhưng cuối cùng cũng không thể ổn định được, trọng lượng toàn thân đổ lên trên người Bùi Chẩn, bị anh ôm cùng ngã ở trên giường mềm mại.
Bùi Chẩn cảm nhận được sức nặng vững chắc đè trên người mình, nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc nhỏ của sói nhỏ.
"Cậu đã làm rất tốt."
Hàn Phục cười đắc ý bên tai anh, nhưng nụ cười nhếch lên của cậu lại trông rất buồn ngủ. Khoang mũi Bùi Chẩn có chút chua xót, cuống họng cũng có chút câm.
Tiếp tục vỗ vỗ, vuốt ve, thực sự, làm rất tốt.
Thật là ngoan, thật là giỏi.
“Ừm ~~~” Hàn Phục vùi đầu vào cổ anh, im lặng một lúc, như thể cậu đã ngất đi hoàn toàn trong vài giây đó.
Lúc sau, cậu dụi mắt rồi tỉnh lại: "Ưm... nhưng mà, vẫn có một chút khác biệt."
“Nguyên liệu nào em cũng thử đổi rồi, nhưng mùi hương cuối cùng vẫn luôn khác một chút so với Ink. Em đã tìm cả buổi sáng nhưng vẫn không tìm thấy kém ở chỗ nào."
"Chẩn Chẩn, em không tìm được, anh giúp em tìm được không?"
Bùi Chẩn nắm lấy tay cậu và đứng dậy khỏi giường. Trở lại phòng điều chế, ngửi thử từng nguyên liệu thực vật và tinh dầu của Hàn Phục vào đêm qua.
Trong phút chốc, anh đã đoán ra được là vấn đề gì, nhìn sói nhỏ thức trắng cả đêm, trong lòng anh lại thấy nhói đau, đồng thời cũng thấy buồn cười.
"Vấn đề không nằm ở cậu."
"Không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tien-quan-cung-gia-ngheo-quan/1268427/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.