"Chẩn Chẩn, em có quà cho anh~"
Hôm sau khi đi học về, Hàn Phục một tay cầm bông hoa hồng còn đọng sương, tay kia cầm một chiếc hộp, bước vào như con cua.
Bùi Chẩn chắn ngay ở cửa, chỉ chống nạnh mặt đờ đẫn, không muốn tiếp.
"Chẩn Chẩn?"
Bùi Chẩn: "Lần một năm mươi, lần hai một trăm.”
"..."
Đây là quy định mới sửa lại cách đây vài ngày, sau này sẽ gọi là "Chẩn Chẩn", gọi là trừ lương 50.
Hàn Phục nuốt nước miếng, lập tức ngoan ngoãn đổi miệng: "Bùi Thiếu!"
Nhưng nếu gọi là Bùi Thiếu, dường như không chút thân thiết nào.
Đối mặt với sự ủy khuất trên khuôn mặt của Hàn Phục, Bùi Chẩn thực sự không thể hình dung ra được — đối với một ông già, làm sao cậu ấy có thể mở miệng gọi "Chẩn Chẩn" rồi lại "Chẩn Chẩn" mỗi ngày? Cho dù Hàn Phục nhỏ hơn anh sáu tuổi, cậu ấy vẫn còn ở độ tuổi có thể làm nũng, điều này quá là liều lĩnh rồi.
Bản thân tương đối lớn tuổi hơn, cũng chưa gọi ông cụ non này là cái gì mà Phục Phục...
Ặc, khuôn mặt già nua lặng lẽ đỏ bừng.
"Phục Phục" hay gì đó thực tế cũng quá buồn nôn đi, không chịu được, không chịu được!
...
Những bông hoa hồng kiều diễm được cắm trong lọ đặt ở chính giữa bàn làm cho không khí nặng nề ngưng đọng trong phòng khách được thắp sáng lên.
Trong cái hộp đó... không biết bên trong rốt cuộc là cái quái gì.
Bùi Chẩn ngoảnh mặt đi: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tiền đưa cho cậu đừng có mà phung phí, nhất là đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tien-quan-cung-gia-ngheo-quan/1268420/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.