Gần đây, trong một vài khoảnh khắc, Bùi Chẩn sẽ cảm thấy... rất thích sói nhỏ nhà mình. Anh chưa bao giờ nhìn thấy một loài dễ thương đến phản nghịch như vậy. Rõ ràng trời sinh lạnh lùng, còn mang theo một nốt ruồi lệ buồn bã, hơi có chút cảm giác văn học nghệ thuật, nhưng thiên tài kịch nghệ bên trong lại tùy tiện. Không chỉ giới thiệu công khai "Đây là bạn trai của tôi" mà còn dùng giọng điệu nghiêm túc đóng khung thiếu gia Raspberry thành vì sợ tài năng của cậu ta, còn diss, một công ty nổi tiếng thế giới có tuổi đời hàng thế kỷ? "Mặc kệ mấy người có tin hay không, tôi tin điều đó" biểu hiện rõ nét khuôn mặt. Lý Tư Đặc, người luôn ngẩng cao đầu, đang run lên vì tức giận, và điều đó... rất đặc sắc. Nếu không phải bị một đám đông vây xem, Bùi Chẩn gần như muốn thưởng cho Hàn Phục một cái ôm thật chặt tại chỗ, sau đó lúc trở vê nhà anh sẽ trực tiếp bổ nhào xuống. Chắc chắn sẽ rất ngọt ngào... Tất nhiên, một suy nghĩ như vậy tràn ngập trong đầu làm sao có thể dịu đi trong vòng vài phút. ... Bùi Phục bây giờ không tin vào "cảm xúc" của mình chút nào. Sau tất cả, kể từ khi chia tay với Dịch Trường Tình, anh đã từng đứng trước bờ vực của bệnh tâm thần phân liệt. Đã gần bốn năm kể từ lúc chia tay. Khi mưa thuận gió hòa, luôn bình tĩnh an nhiên. Chậm rãi thư giãn uống một tách cà phê ngoài ban công và ngắm nhìn cây cỏ hoa lá được cắt tỉa cẩn thận trong sân. Câu nói điển hình "Chia tay vui vẻ, anh chúc em hạnh phúc và em có thể tìm được người khác tốt hơn". Dù sao cũng là một thẳng nam.... thế mà lại không có phẩm vị lại còn khó khăn. Kể từ khi anh ngừng háo hức theo đuổi Dịch Trường Tình, anh không còn phải thận trọng để làm hài lòng người khác. Thật thoải mái và hạnh phúc, tóm lại, anh sẽ có một cuộc sống tốt hơn khi không có cậu ta! Tuy nhiên, nhiều lần thức giấc giữa đêm, mồ hôi ướt đẫm ga trải giường trằn trọc, trằn trọc mãi không ngủ được. ... Chưa kể ở bên nhau lâu như vậy, anh hết tâm hết lòng, ra sức giúp đỡ, không được ngủ cùng cũng coi như bỏ đi. Bùi Chẩn muốn hỏi Dịch Trường Tình, ai là người đã cùng anh đi chắt lọc "tinh dầu kê tre" vào thời điểm đó? Chiếc lọ tai họa kia vẫn còn treo một nhãn nhỏ được viết bởi Dịch Trường Tình, một đám mây trắng nhỏ được in bằng bút màu xanh và dòng chữ "To Pei, Trường Tình" được viết rất đẹp. Kết quả là có sự cố xảy ra, nhưng người đàn ông đứng ở vị trí nhất bảng điều chế nước hoa kia lại cao quý lãnh diễm, khôn ngoan để bảo vệ mình, không có dính tí trách nhiệm gì cả, một câu thanh minh cũng không nói giúp anh. … Trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, yêu nhầm người, lãng phí thời gian và sự tin tưởng, nghĩ lại anh thấy bản thân thật ngu ngốc. Ngu ngốc hơn nữa, bởi vì di chứng của sự việc đó, cuối cùng cả người biến thành cái loại ngu xuẩn nhàm chán bỏ tiền ra mua những tiện nghi giả tạo mà mình từng coi thường. Bây giờ, mỗi ngày lấy tiền mua sói nhỏ, cũng đã nghiện cảm giác vui sướng, hạnh phúc. Nó gần như là... ... "Chẩn Chẩn, anh không sao chứ?" Sau khi tỉnh táo lại, có một hương thơm gỗ thông mạnh mẽ tràn vào mũi. Bị kéo lê suốt quãng đường trong trạng thái lơ đãng, lúc này anh đang đứng dưới mái hiên, bên cạnh có cánh cửa kiểu cổ Châu u. Phía trên đầu, sảnh mái vòm cao giống nhà thờ với cái chuông được chạm khắc hoa văn tinh xảo. Gần trong tầm tay, chính là con ngươi đen tràn đầy lo lắng của Hàn Phục. "Sao sắc mặt anh kém thế, có phải mệt không?" "..."Xung quanh nhiều người vây xem, Hàn Phục lại coi như tất cả bọn họ như vô hình, cau mày lo lắng, trong con ngươi đen của Bùi Chẩn chỉ phản chiếu một mình cậu. Chỉ sau đó Bùi Chẩn mới nhận ra rằng anh gần như hoàn toàn được bao bọc bởi vòng tay của cậu, ấm áp và mềm mại. "Có khó chịu không? Muốn về nhà sớm nghỉ ngơi sao? Này tên họ Lý kia, không thèm so đo với ngươi, ta đi về nhà." Lý Tư Đặc gần như nổ tung, đạp cửa một cái "bùm", mặc kệ có người phía sau dùng điện thoại quay phim chụp ảnh: "Cậu muốn so thì so, không muốn so nữa thì không so à? Cậu sợ sao? Cậu muốn đi à, nằm mơ đi, không có cửa đâu."! So? So cái quái gì?... Bùi Chẩn ngơ ngác. Trong toàn bộ căn phòng, những giá sách khổng lồ được đặt ở mọi phía, rất giống với thư viện của "Người đẹp và quái vật". Chỉ là thứ rực rỡ muôn màu ở phía trên không phải là sách mà toàn là chai thủy tinh - đây là "Thư viện hương liệu" của Đại học Grasse, nghe nói có hàng vạn nguyên liệu và tinh dầu khác nhau cho sinh viên lựa chọn.. "..." Ánh mắt nghi ngờ quay đầu rơi vào trên người thanh niên ngơ ngác lúc nãy trong đám người. Là một người qua đường lại bị cue đến hai lần một ngày, khuôn mặt của cậu thanh niên này cảm thấy áp lực đè nặng như núi. Cậu nuốt nước miếng nói nhỏ: "Vừa rồi anh không có nghe sao? Đã hẹn đánh nhau rồi!" "Vừa rồi ở cổng học viện, cậu ta nói Raspberry bảo thủ không biết đổi mới. Cái cậu bên Raspberry thì nói những nhãn hiệu như Pei trước đây là hàng giả, nước hoa đường phố... Hai người người một lời ta một câu, không ai nhường ai, cuối cùng thì..." Bùi Chẩn: "..." Những cuộc "hẹn đánh nhau" giữa các nhà chế tạo nước hoa tất nhiên không phải là đánh nhau mà là về "cuộc thi chuyên nghiệp". Vấn đề là - quay lại và nhìn chằm chằm vào Hàn Phục Cậu cùng tên Lý Tư Đặc kia muốn so cái gì? Một người mới bước chân vào nghề, chưa học bất kỳ kiến thức cơ bản nào. Cách đây vài ngày, cậu ấy làm theo cuốn sách và chế ra một cốc sữa trứng hỗn độn. Cũng nhiều mồm cãi cọ thì thôi đi, đây lại còn đòi đi so tài với tiểu thiếu gia hãng nước hoa trăm tuổi và có giải thưởng quốc tế? Thanh niên ngây thơ: "Ồ, hình như họ … muốn so ‘ đoán hương’ " "Khụ..." Bùi Chẩn cau mày, suýt nữa thì sặc nước miếng mà chết. “Đoán hương” hạng mục cơ bản nhất để các nhà điều chế nước hoa so tài với nhau. Dân gian cũng gọi đó là "Đoán hương" - hai bên thi chọn tinh dầu được đựng trong bình có kích thước giống nhau, bóc nhãn và cho vào "hộp đen" rồi đưa cho đối thủ. Trong thời gian quy định, bên nào nhận ra đúng mùi thơm hơn từ hộp đen mà đối thủ đưa ra là bên thắng cuộc. Hàn Phục không có kiến thức cơ bản, cũng không biết cách làm nước hoa. Nhưng nếu bạn cạnh tranh về khả năng "nhận biết mùi", cậu có thể dễ dàng đè bẹp hầu hết các đối thủ của mình bằng cách dựa vào tỷ lệ nhận dạng mùi hương là 14300. "Đủ rồi, cậu cùng tôi trở về!" “Chẩn Chẩn?” Hàn Phù bị kéo đến đứng không vững. Có chuyện gì vậy, sao tự nhiên lại tức giận? ... Bùi Chẩn không nói, chỉ đi về phía trước với thái độ buồn bực và đôi mắt lạnh lùng. Anh đang suy nghĩ, có phải... Gần đây, anh nhiều lần khen sói nhỏ thiên phú cao, nhưng đó chỉ là đang thuyết phục cậu học điều chế hương, vẽ cho cậu ta một bản kế hoạch quá hoàn mỹ, khiến cậu ta tỏ ra tự cao tự đại! Phải biết, trong ngành này - trên thực tế, điều này đúng trong bất kỳ ngành nào. Tự cao, tự mãn, tự phụ vào tài năng của mình, cảm thấy mình thiên phú hơn người liền không để ai vào mắt, đều là những điều cấm kỵ. Coi như may mắn thắng cuộc thi thì sao? Lý Tư Đặc được chọn là một trong “Top 10” khi mới 15 tuổi, chỉ còn thiếu một bậc nữa để có thể lọt vào “Collection Hall.” Tại sao anh ấy vẫn chưa thực sự lọt vào điện đường sau những bốn năm? Không phải là bởi vì sau đó cảm thấy chính mình cường đại tuyệt thế, chỉ cần có chút cố gắng liền đoạt giải, làm sao còn có thể chăm chỉ nghiên cứu điều chế hương? Bây giờ, Facebook và Instagram đăng ảnh thưởng thức sơn hào hải vị, chơi bời tiệc tùng, đi du lịch, chơi lướt ván và trượt tuyết, và làm thơ tiếng Anh... Các bài thơ thật ra viết cũng không tệ! Hương hải trầm phù, làm việc chăm chỉ trong nhiều năm, Bùi Chẩn suýt chút nữa đã công thành danh toại nhưng cuối cùng lại sa sút thảm hại. Sau một thời kỳ thăng hoa và tụt hậu, hơn ai hết anh càng hiểu rằng việc hoàn thành tốt công việc một cách nghiêm túc là khó khăn như thế nào. Và khi sắp thành lại bại, tất cả công sức đổ sông đổ bể, nó nghiệt ngã đến nhường nào. Vì vậy, anh thà rằng để Hàn Phục chịu một chút chèn ép ban đầu, ổn định lại rồi thật vững chắc học lên cao. Anh không muốn nhìn thấy cậu ấy từ đầu đã đầu cơ trục lợi, đi lầm đường lạc lối và cuối cùng lãng phí tài năng quý giá của cậu ấy. ... Hàn Phục: "Chẩn Chẩn, Chẩn Chẩn, đừng tức giận, tâm trạng không tốt, đừng đi nhanh như vậy. A-đau quá! Đau quá!" Bùi Chẩn đột ngột dừng lại. Phía sau, Hàn Phục đáng thương ôm lấy cánh tay: "Em đụng phải giá sách, đau quá." Bùi Chẩn cau mày, cảm thấy có chút đau lòng, đi tới nắm lấy tay Hàn Phục. "……Cậu!" Tay vẫn nguyên vẹn, thậm chí không có một vết va chạm nào. Hàn Phục cười đến không còn ý tứ. Bùi Chẩn: “Lại giả vờ, lại diễn kịch!” "Pei! Hôm nay cậu không thể cứ thế mà đi được." Lý Tư Đặc đuổi theo. Thanh niên ngơ ngác kia cũng đi theo, với vẻ mặt lo lắng: "Cái đó … Thiếu gia Raspberry, và hai bạn học kia, chậm lại! Các trên kệ này... đều là tạng hương cổ của Tây Tạng đã ngừng sản xuất!" (*Tạng hương: một loại nhang dây sản xuất ở Tây Tạng, nguyên liệu chính là đàn hương, cỏ vân hương, cây ngải: có hai loại màu đen và vàng. Dân tộc Tạng dùng để cúng Phật). ... Trong "thư viện" của Grass, hầu hết các loại tinh dầu và gia vị đều có thể "mượn đọc". Các nhân viên chuyên môn sẽ bổ sung những chai mới ngay sau khi chai cũ bị lấy đi. Nhưng cũng có những “vật liệu quý” được cất trên một vài chiếc kệ, chúng chỉ được trưng bày, không bao giờ cho mượn, thậm chí là chạm vào. Bây giờ trước mắt Bùi Chẩn, như một buổi triển lãm được bày trên tủ. Ánh nắng chiếu vào, có thể thấy được những hạt bụi nhỏ đang bay. Trong gian giữa của tủ, có một chai thủy tinh trông giống như một con búp bê pha lê, Bùi Chẩn nhận ra thứ đó, đó là loại nước hoa cấp trong sử thi "White Porcelain Queen" do Bá tước Aldoga sản xuất năm 1783. (*White Porcelain Queen: Nữ hoàng sứ trắng). "..." “White Porcelain Queen”, thân trên của chai là bức tượng bán thân tuyệt đẹp của nữ hoàng làm bằng sứ trắng, và thân dưới là váy cầu vồng làm bằng thủy tinh pha lê màu của Murano, “Đảo thủy tinh” của Venice. Công nghệ sản xuất tinh tế và độ tinh khiết vô song khiến bộ đồ thủy tinh Venice này trở thành vật trang trí không thể thiếu trên bàn làm việc của các quan chức châu u thời đó. Nước hoa được đựng trong một chai tinh tế là một kiệt tác đầy huyền thoại. Tương truyền, loại nước hoa này từng được nữ hoàng cuối cùng của nước Pháp, Marie Antoine, vợ của vua Louis XVI, yêu thích, trong bảo tàng Louvre năm đó chỉ có hàng xa xỉ mà giới quý tộc hàng đầu mới có thể mua được, tìm một giọt cũng khó.. Sau Cách mạng Pháp, thế giới đã trải qua vô số thay đổi, vô số tranh chấp và chiến tranh. Ngày nay, tương truyền có không quá mười "White Porcelain Queen" được lưu truyền khắp nơi trên thế giới. Nhiều tín đồ nước hoa có sở thích sưu tập nước hoa cổ. Bùi Chẩn không có hứng thú ở khía cạnh này, nhưng chai nước hoa này khiến anh nhớ đến một người. Người đó có cảm tình với “White Porcelain Queen”. Với một nụ cười trong mắt, từng nói rằng ước mơ cuối cùng trong đời của là tái sản xuất loại nước hoa này của Bá tước Aldoga. Nhưng sau đó... Đảo mắt nhìn xung quanh. Kính màu của giếng trời trong thư viện tỏa ra ánh sáng màu đỏ son, nhuộm một nửa lên cơ thể Lý Tư Đặc. Nhưng sau này, người đó vì anh... ... Hàn Phục không hiểu biểu hiện của Bùi Chẩn vào lúc đó. Cậu chỉ cảm thấy khe rãnh giữa hai lông mày rất khiến người ta đau lòng. Cẩn thận đưa tay ra, lòng bàn tay của Bùi Chẩn nóng hơn bình thường một chút. Thay vì bỏ rơi anh trong lúc giận dỗi như mọi khi, mà là chậm rãi, nắm chặt lấy tay anh. _____________ Tác giả có điều muốn nói: Bùi Chẩn: Không vui, đợi chút nữa đóng cửa lại để cho sói nhỏ cắn ngươi = w =
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]