Chương trước
Chương sau
Khi Bùi Chẩn còn nhỏ, ở quê anh có một thầy bói nổi tiếng gần xa.
Ông từng khẳng định rằng anh sẽ là người giàu có và có một cuộc sống vinh hoa phú quý, cậu sẽ có thể đạt được thành công trong sự nghiệp, đường đời sau này đảm bảo thuận buồm xuôi gió.
Nhưng ông không nói cho anh biết là sau “Thịnh thế thịnh suy”, lúc sau rớt khỏi thần đàn,, gãy chân, mù mắt bước đi suýt chết. Không biết không tính, nhưng lại quên nói với anh
Sau cú đánh đó, Bùi Chẩn không tin vào cái gọi là số mệnh.
Thật không may, ngày nào đó trên đường phố lại bị cái lão vô lại này quấn lấy, một mực chắc chắn anh mệnh phạm đại hung, sẽ chết trước năm sau, anh phải bỏ ra năm mươi nhân dân tệ để thay đổi số phận của mình, khiến anh tức giận...
Sau này nghĩ lại, đó lại là nhân họa đắc phúc.
(*Nhân họa đắc phúc: Trong lúc hoạn nạn gặp được điều may mắn)
Nếu không phải vì màn diễn thuyết thiếu chuyên nghiệp của lão lưu manh đã khơi mào cho hắn những suy nghĩ triết học về cuộc sống, thì e rằng vấn đề nuôi một sói nhỏ sẽ chỉ là suy nghĩ, và nó sẽ không thành sự thật.
Khi về nhà vào ngày hôm đó, Bùi Chẩn tỉ mỉ suy nghĩ một chút, trên thế giới này rất nhiều chuyện vốn là không chắc chắn.
Nhỡ như, chỉ là nhỡ như - thật sự là chỉ sống được vài năm nữa, chẳng lẽ cả đời không yêu ai, yêu không đáng sao?
Suy nghĩ theo cách này, anh dứt khoát đưa "để cho bản thân thoải mái" như một hạng mục nghiêm túc về "chăm sóc cuối đời" vào danh sách những việc quan trọng.
Chẳng bao lâu, Hàn Phục đẹp trai, ngoan ngoãn được kéo vào nhà, từ đó anh bắt đầu cuộc sống hạnh phúc với những cái ôm, mái tóc được chải chuốt hàng ngày và tràn đầy năng lượng làm việc kiếm tiền để nuôi sói nhỏ (trai bao) dễ thương.
Bỏ tiền ra kiếm một người đàn ông đẹp trai, ngoan ngoãn để cùng mình đi ăn, cùng mình tán gẫu, đi cùng mình là điều không thể tả... Bùi Chẩn thực sự chỉ có một mục đích đơn giản như vậy.
Anh chưa bao giờ mong đợi bất cứ điều gì phi thực tế - ví dụ, biến tiền bạc và giao dịch tình dục thành tình yêu đích thực.
Một ví dụ khác là tay cầm tay đào tạo ra một nhà điều hương truyền kỳ, sức mạnh đè bẹp một "nhà sáng chế nước hoa vàng" vô ơn nào đó, rồi vênh váo đắc ý bên tình nhân mới trẻ trung và đẹp trai, chọc cho tên bạch nhãn lang kia tức điên lên.
...
Hàn Phục có tài pha chế nước hoa, điều này khiến Bùi Chẩn hoàn toàn bất ngờ.
Hôm đó, Bùi Chẩn đang chuẩn bị một hương liệu mới trên bàn nước hoa trong nhà kính, Hàn Phục đi cùng anh như thường lệ, nhân tiện sắp xếp các lọ tinh dầu khác nhau.
Sói nhỏ hơi có chút ám ảnh cưỡng chế.
Chỉ cần nhìn thấy chai và lọ, chúng sẽ tự động được phân loại theo nhãn và được sắp xếp theo hình thức huấn luyện quân sự tập thể quay mặt ra ngoài. Tất nhiên, đây là một sự trợ giúp tuyệt vời cho những người không thích thu dọn như Pei Zhen.
“Hàn Phục”
“Ừm?”
"Giúp tôi lấy bộ sửa chữa, tôi muốn cái thùng hàng giao đến tháng trước."
"Này, anh làm xong sớm như vậy?"
Bùi Chẩn gật đầu, và lắc nhẹ ống nghiệm chứa một vài ml chất lỏng trong suốt màu hổ phách trên tay anh. Sói con ghé sát một giây, hai mắt lấp lánh, "Thật đẹp."
...Đẹp trai
Cậu ấy càng cười thì dáng vẻ càng đẹp.
Anh giật mình nhận ra chính mình cũng đang sửng sốt, bình tĩnh nói: "Làm ầm ĩ cái gì chứ, có phải chưa thấy qua bao giờ đâu."
"Gặp qua rồi nhưng vẫn là đẹp nhất. Chẩn Chẩn làm nước hoa, màu sắc luôn mơ màng, mùi hương cũng đậm đà và đặc biệt nhất, hơn hẳn mấy cái thương hiệu quốc tế nào đó"
Như thường lệ, sói nhỏ ca ngợi việc đoạt giải thưởng của anh hàng trăm lần một ngày, từ từ nhắm mắt lại và nghiêng người, và hít thêm một hơi. Khuôn mặt hồ sơ say sưa với suy nghĩ có chút gì đó gợi cảm.
"Hương đầu là hoa cam, húng quế, cam bergamot, hương giữa là gỗ hồng sắc và hoa nhài, còn hương cuối chủ yếu là trầm hương. Chà, loại hương vị bí ẩn này là gì vậy? Nó quen thuộc quá - à, là do anh ngâm hoa quế với mạt dược đúng không?”
"..."
"Chẩn Chẩn, thật sự không phải là vì thích anh mới khen đâu. Hương thơm trái cây ngọt ngào này không nhờn, không phô trương cũng không quá trầm thấp. Giai điệu cuối cùng của hoa quế cũng cố ý tăng cường một chút khí thế, từ nữ sinh trở thành chị đại có thể giữ được khí chất của mình! Thật là tốt! Định sản xuất một sản phẩm sao? Nhất định sẽ bán chạy! "
"..."
"Làm sao vậy, sao anh lại nhìn em chằm chằm như vậy? Bận bịu nửa ngày chắc cũng mệt rồi phải không? Muốn hôn sao?"
Bùi Chẩn: "Làm sao cậu biết được."
Một giây sau, ống nghiệm trên tay anh bị lại đặt lên giá,eo thì bị ôm chặt lấy.
Mặt Bùi Chẩn liền trở nên nóng bừng, tức giận thúc cùi chỏ: "Cậu đang làm gì vậy! Ý tôi là sao cậu biết là tôi đã dùng những loại hương liệu đó?"
"Có thể ngửi ra được," Hàn Phù vốn là nhiệt tình, lại bị đánh vẻ mặt thống khổ, "Người bình thường đều có thể ngửi được, không được sao?"
Khi, sau đó, không, có thể, ngay bây giờ!
...
Trên thế giới này, đối với một người bình thường, có khoảng bốn nghìn loại mùi có thể nhận biết được. Đối với một đầu bếp hoặc nhà pha chế nước hoa chuyên nghiệp, có thể có hơn 10.000 mùi thơm có thể nhận biết được.
"Tỷ lệ nhận biết mùi hương" có tiêu chí chấm điểm nghiêm ngặt và ngành công nghiệp này lấy mốc 9000 làm giới hạn tối thiểu.
Dưới điểm này, thậm chí chênh lệch giữa 1000 và 8000 vẫn thuộc loại không có thiên phú. Từ chín nghìn trở lên, mới được chính thức bước vào năng khiếu về khứu giác “cấp độ nhận biết mùi hương” của chuyên ngành khứu giác. Theo thông lệ quốc tế, cứ tăng số lượng mùi hương nhận biết được thêm 1000 thì các cấp hương được thăng lên một bậc.
Trình độ của Bùi Chẩn ở giữa cấp bốn, có thể xác định hơn 12.600 loại mùi hương khác nhau.
Đây đã là một trong những tài năng xuất sắc nhất trong ngành.
Nhiều nhà chế tạo nước hoa nổi tiếng thế giới, chẳng hạn như giám đốc điều hành nước hoa hiện tại của thương hiệu cao cấp Ý Cici, Alexandre Allegue, và con trai cả của thương hiệu nước hoa Anh Raspberry, Vincent Campbell, dữ liệu về cấp độ nhận biết mùi hương được công bố chính thức cũng chỉ ở đầu cấp bốn, tỷ lệ nhận biết hương kém hơn Bùi Chẩn hàng trăm lần.
Tất nhiên, không phải là không tồn tại bậc cao hơn Bùi Chẩn.
Ví dụ, "người đứng đầu bảng vàng" mới của Belle - tiểu bạch nhãn lang Dịch Trường Tình. Cậu ta ở cuối cấp bốn với tỷ lệ nhận biết là 12,900, gần vô cùng với giai đoạn thứ năm cho nên danh tiếng vang xa.
...
Tuy nhiên, “tỷ lệ nhận dạng mùi hương” là một khái niệm, và “xác định chính xác” nguyên liệu thô của các loại nước hoa hỗn hợp như Hàn Phục lại là một mức độ khó hoàn toàn khác.
Điều này giống như việc ném ra một loạt các thành phần mà một đầu bếp chuyên nghiệp có thể nhận ra rất nhiều, nhưng nếu anh ta được yêu cầu nhắm mắt và phân biệt tất cả các thành phần với thực phẩm được nấu bởi một đầu bếp khác, điều đó có thể rất quan trọng đối với một cơn đau đầu.
Bản thân Bùi Chẩn cũng không thể làm được việc này, và hầu hết các nhà phê bình và nhà sản xuất nước hoa trong ngành cũng không thể làm được.
Vì vậy, nếu việc xác định chính xác mùi hương của cậu ấy không phải là một sự trùng hợp...
...
Kết quả kiểm tra của Hàn Phục là 14.200, giai đoạn đầu tiên của cấp sáu.
Bùi Chẩn rất nghi ngờ liệu máy có bị hỏng hay không, và thử lại, lần thứ hai số trực tiếp lên 14.300.
"……"Không thể nào.
Theo truyền thuyết, chỉ gần một trăm năm trước, cha đẻ của Belle người Pháp - Merovy Grass, và kẻ thù truyền kiếp Eugene Aldoga, người đã đối đầu với ông ta cả đời là có trình độ sáu.
Và sau khi thời đại thịnh vượng vinh hoa ấy qua đi, không có người kế thừa trong ngành.
Mặc dù rất nhiều loại nước hoa và thương hiệu phổ biến trên thị trường ngày nay, nhưng hầu hết chúng đều dựa vào vốn, thương hiệu và kinh nghiệm nhiều năm. Có rất ít nhà sản xuất nước hoa có thể đạt đến trình độ tài năng như Bùi Chẩn và Dịch Thường Tình..
Cấp bậc 5 mới ở tầng đẳng cấp chưa lâu.
Cấp bậc sáu đã không được nghe đến trong những thập kỷ gần đây.
...
Từ ngày đánh nhau, Hàn Phục trong mắt Bùi Chẩn không còn là một sói nhỏ dễ thương, suốt ngày nấu nướng, quây quần bên người nữa mà là một miếng ngọc bội quý hiếm.
Chỉ cần chịu khó mài dũa một chút, nó sẽ tỏa sáng.
Trong hợp đồng hỗ trợ có ghi rằng sói nhỏ phải "đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào" đối với nhà tài trợ với tiền đề không vi phạm pháp luật. Tất nhiên, "khả năng đáp ứng yêu cầu" trong giao dịch tiền bạc và tình dục có nghĩa là gì, chắc chắn đa số người đọc qua sẽ cười không ngớt.
Bùi Chẩn ban đầu đúng là có ý nghĩ về "điều đó", nhưng anh không có thời gian để hành động.
Bây giờ cảm thấy - thật may mắn là anh vẫn chưa hành động gì!
Với tư chất quý hiếm như vậy, nếu dùng nó để làm ấm giường thì quả là điều quá khó xử và đáng tiếc.
Anh quyết tâm huấn luyện Hàn Phục thật tốt.
Chính anh đã từng nuôi dưỡng huyền thoại của ngày mai trong ngành, đem Hàn Phục đến đỉnh cao để làm ra một loại nước hoa cổ điển và tốt hơn Dịch Trường Tình, được đề xuất và đưa vào Thư viện Tổ chức Đánh giá Nước hoa Thế giới.
...
"Bộ sưu tập cung điện" của Library là một trong những giải thưởng quan trọng nhất trong ngành hàng năm, và được công nhận là "Giải Oscar nước hoa".
Đã có một thời, đó cũng là nơi mơ ước của Bùi Chẩn.
Thật xui xẻo, thương hiệu độc lập mà anh dày công quản lý đã bị hủy, bản thân cũng bị oan khuất rồi bị trục xuất khỏi ngành. Sau khi trở lại, chỉ có thể làm thay các thương hiệu nhỏ và không còn được phép tham gia thị trường phổ thông dưới hình thức thương hiệu độc lập.
Anh đã nghĩ cuộc sống này chỉ có thể dừng lại ở đây.
Nhưng phong thủy luân chuyển, để anh tìm được sói nhỏ Hàn Phục.
...
Bùi Chẩn luôn cảm thấy rằng nếu Dịch Trường Tình có thể bước vào "điện đường" chỉ trong vòng 4 năm, thì với trình độ phi thường của Hàn Phục, hoàn toàn có thể đạt được thành tích nhanh hơn và tiến xa hơn.
Lý tưởng tràn đầy.
Thực tế là cho dù tài năng đến đâu, Hàn Phục cũng chỉ là mới tiếp xúc với nước hoa chưa đầy một tháng, cần phải nhanh chóng học các kiến thức cơ bản từ đầu.
Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới, anh lập tức liên hệ với học viện điều chế nước hoa.
"……Em không muốn đi."
Bùi Chẩn một giây sau vẻ mặt đằng đằng sát khí: "Ngày hôm qua cậu đồng ý với tôi như thế nào!"
Hàn Phục: "Tất nhiên là sẵn lòng học. Nhưng cái học viện đó, nó ở vùng ngoại ô, khu vực ngoại ô cách đây tận một giờ đi ô tô! Làm sao có thể em có thể trở về đúng giờ để làm bữa tối dinh dưỡng cho anh khi phải đến lớp chứ!”
"..." Vẻ mặt sát nhân của kim chủ có chút khó xử.
"Sau này cậu không cần giặt giũ nấu ăn cho tôi nữa. Những việc đó quản gia đều có thể làm được. Từ hôm nay trở đi, cậu chỉ cần chuyên tâm vào..."
“Quản gia?” Hàn Phục nghe vậy đã lo lắng, “Chẩn Chẩn, quản gia sao được! Quản gia có thể biết được nhãn hiệu chất tẩy rửa nào mà anh dị ứng như em? Quản gia có thể cân nhắc về dinh dưỡng và bữa ăn cân bằng như em không? Có thể giống như em đọc sách nấu thuốc Đông y cho anh? "
Bùi Chẩn: "..."
Làm sao có thể có sự khác biệt lớn như vậy giữa người với người.
Cũng là một thanh niên nghèo, cũng thức khuya làm lặt vặt trước khi gặp anh, vất vả mưu sinh.
Anh còn nhớ khi anh ấy đề xuất đưa Dịch Trường Tình đi học, ánh mắt rạng ngời ngời ngời trong ánh mắt háo hức muốn thử của người đó - đó là sự phấn khích không thể che giấu khi cuối cùng cũng bắt được cây rơm cứu mạng khi còn nghèo, mệt mỏi, và đã kiệt sức.
Mặt khác, Hàn Phục...
Mang đến cơ hội lớn cho cậu ta, cậu ta còn đang đắn đo về việc “làm tốt công việc của mình” và “phục vụ người bao nuôi bằng cả trái tim mình”?!
Đau lòng.
Thành thật mà nói, sau này... cậu ấy không bị người khác ức hiếp chứ?
Khẽ thở dài, bàn tay đeo chiếc nhẫn bằng ngọc màu đen nhẹ nhàng chạm vào đầu người thanh niên kia, bày ra giọng điệu trưởng lão nói lời thâm tình: "Cậu chưa từng học đại học, cũng không có kỹ năng nào khác. Chả nhẽ muốn tôi nuôi một đời luôn? Hiện tại vẫn còn trẻ, mặt mũi có thể dùng để kiếm cơm, về sau già rồi trông cậy vào gì? "
"Đừng nói gì nữa, cứ nói nếu một ngày tôi mệt mỏi không muốn nuôi cậu thì cậu làm sao? Ngoan ngoãn, khi còn phương tiện thì phải nghĩ đến tương lai của chính mình, tích lũy thật nhiều tiền, học các kỹ năng, đừng chỉ nhìn vào an nhàn mỗi ngày, những thứ đó được ngày nào hay ngày nấy thôi.”
“...” Hàn Phục nửa điểm cũng không nắm được.
Ngược lại, cậu giống như một con chó con bị chủ nhân đá, hai mắt tối sầm lại, lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ. Phối hợp cùng nước mắt cá sấu, hiệu ứng khóc sẽ được áp dụng hiệu quả trực tiếp tăng lên tối đa.
"Về sau mệt mỏi, không muốn nuôi em? Nhìn em không đẹp nữa, anh liền không muốn em nữa?!"
Bùi Chẩn: "..."
"Chuyện này sao có thể làm được! Cho dù có nuôi thú cưng, cũng không thể vứt bỏ nếu nó quá lớn và hết đáng yêu chứ?"
"Không..." Bùi Chẩn bất lực hoàn toàn không thể hiểu nổi cái logic này, vì vậy cô phải cố gắng thay đổi nó thành một cách nói đơn giản và dễ hiểu hơn, "Điều chế nước hoa có thể được coi là một nghề thủ công để kiếm sống. Bên cạnh đó, với thiên phú của cậu, cậu còn có thể có cơ hội nhất trùng phi thiên; đến lúc đó sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc đời cậu, không cần nhìn mặt người ta nữa. "
Hàn Phục vẫn chỉ lắc đầu, lại còn lắc một cách hiên ngang lẫm liệt: "Chẩn Chẩn, không có gì trong cuộc sống của em cần phải thay đổi, vì vậy em sẵn sàng chăm sóc cho anh và nhìn sắc mặt anh cho đến hết phần còn lại."
"..." Bùi Chẩn tâm đắc.
Tất nhiên, ngay cả nút cắm trái tim cũng có thể được lấp đầy bởi một chút ngọt ngào... đó thực sự là một trải nghiệm cuộc sống tuyệt vời và kỳ lạ.
Anh thực sự muốn vuốt ve con sói nhỏ nghiêm túc trước mặt, và hỏi cậu những gì trong đầu nghĩ cái gì.
Dỗ dành tận tình như vậy, nếu đến lúc dỗ dành kim chủ một cách nghiêm túc, làm anh không nỡ thả người đi thì sao?
Edit by hanirosy
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.