“Cái gì gọi là ‘dũng mãnh thiện chiến nhất thiên hạ’ quân Phù gia? Rõ ràng lợi hại nhất là Anh vương gia ‘Hổ báo kỵ’!” Tam Tam không phục.
“Cái rắm! Lợi hại nhất là quân Phù gia!”
“Là Hổ Báo Kỵ!”
“Quân Phù gia!”
“Hổ Báo Kỵ!”
“Đừng ầm ỹ, ra phía sau viện đem ‘Thiên Tự Văn’ chép ra ba lần”
Nữ tử cực bình thản một câu liền hóa giải “nội chiến” hết sức căngthẳng giữa hai đứa nhỏ,chỉ thấy hai đứa liếc nhau sau lại ủ rũ dắt tayđi, Mộc Mộc cười “ha ha” vừa vỗ bàn tay nhỏ bé vừa nhảy lên kêu:“Hổ báo kỵ và quân Phù gia cũng không lợi hại bằng tỷ tỷ nha!”
Nữ tử buồn cười, trong lòng lại hơi hơi kinh ngạc.
Nho nhỏ như Ngọc Lăng Thành đã có quân đội Anh vương, còn cần điều đến quân Phù gia sao?
Xem ra thiên tử đó không giống như rộng lượng, kỳ thực trong lòng vẫn là lo lắng vương thúc của hắn.
Quả nhiên, ngày thứ hai, “quân Phù gia” dũng mãnh thiện chiến trongmiệng Tiểu Báo liền chậm rãi vào Ngọc Lăng Thành, lúc ấy nàng vừa vặnđứng ở cửa“ Đắc Vị Cư”, một binh lính chân bị thương muốn bước vào tiệm cơm,vừa mới bước lên bậc thang,nàng liền đưa tay giúp đỡ.
Chung quanh một đống dân chúng không có việc gì liền chen chúc trênphố xem náo nhiệt,còn châu đầu ghé tai nghị luận :“Trời, trường hợp lớnnhư vậy…… hoàng đế này cũng thật là, Anh vương gia đã đến Ngọc Lăngthành! Tại sao lại phái binh Phù gia đến?”
“Còn không phải sao, ai chẳng biết nói quân Phù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tien-co-the-bat-quy-xay-coi/2392322/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.