Chương trước
Chương sau
Bị người cười nhạo còn lại bị đại cô nương cười khiến cho Hách quảnsự vốn đang lo lắng mặt mũi bây giờ có chút không nhịn được,vừa quay đầu lại mới phát hiện trong phòng này còn có một người sống.

“Cô là……”

Anh Ninh thành thạo hành lễ,“Tiểu nữ là người vừa vào phủ,hôm nay bắt đầu làm việc.”

“Hưm? Vậy bị phân đến nơi nào?”

“Còn chưa được phân công.”

Quản sự đại danh “tốt số” kia đánh giá nàng,còn lén lút nghiên cứucái bớt ở trên mặt nàng một hồi lâu,lại vẻ mặt ôn hoà hỏi nàng họ gì,tên là gì, v..v…

“Tiểu nữ họ Nhan,tên là Anh Ninh, tuổi vừa tròn mười sáu.” Nàng suynghĩ một chút cảm thấy đem dòng họ mẫu thân báo cáo có vẻ thỏa đáng.

“Nghe giọng nói có phải cô nương đến từ kinh thành ?”

“ƯM, khi tiểu nữ còn bé ở trong kinh lớn lên, vài năm trước mới theo người nhà trở về quê nhà.”

“Quê ở nơi nào?”

“Ở Lang Châu.”

“Thì ra là thế, vậy tại sao không vào trong kinh?”

“Tiểu nữ là tới nương nhờ họ hàng,đáng tiếc cách quá xa,tin tức lạikhông chính xác,cho nên tìm ra sao cũng không đến nơi,cho nên tính tìmmột phần việc,sau này mới có dự tính khác.” Anh Ninh nói chuyện lềlối,vẻ mặt thản nhiên.

Thật là một hảo cô nương cần cù a! Hách quản sự tán thưởng lại hỏi:“Xem bộ dáng cô nương có phải từng học chữ hay không?”

“A,biết vài chữ.”

“Thực sự?” Hách quản sự trong lòng vui vẻ,“Đọc qua sách gì?”

“Cũng không có gì, bất quá là ‘Nữ giới’,‘Nội huấn’.”

Tốt,tốt!Khuôn mặt mây đen của Hách quản sự dần dần mất đi,“Cô nương gia cảnh không tệ?”

“Vậy cũng không phải, tiểu nữ còn nhỏ đi theo bên người ngoại tổmẫu,lão nhân gia bình thường nhàn rỗi đều dạy tiểu nữ đọc chút sách, mới một thời gian mà thôi.”

Hách quản sự nghe xong liền biết xuất thân ngoại tổ mẫu của cô nương này thuộc dòng dõi thư hương môn đệ ( ý là nhà dòng giỏi nho học,chỉ người có đọc sách),trong lòng càng thấy hài lòng,âm thầm gật đầu,nhìn thiếu nữ trước mắttuổi không lớn,mặc dù diện mạo có chỗ thiếu hụt nhưng ngôn hành cử chỉthuộc người trầm tĩnh.

Gã sai vặt Bình An đứng ở một bên cũng nhìn không chuyển mắt vào AnhNinh,chỉ thấy y phục của nàng màu xanh nhạt,mái tóc được vén lên thíchhợp,dùng sợi dây vàng nhạt đơn giản,hé nửa mặt giống như tiên tử trêntrời,chẳng qua là không trọn vẹn, tiên tử hạ phàm gặp phải rủi ro.

“Cô nương trong ngày thường sở trường cái gì?”

“Đối với nấu nướng biết được một hai phần.”

“Có thể làm một hai món để chúng ta để cho thử được không?”

“Dạ.” Anh Ninh gật đầu.

Hách quản sự liền bảo Bình An đưa nàng đi vào phòng bếp,còn hắn thìquay lại “Vọng Trần Hiên” đi xem tiểu chủ tử giận dỗi, một giờ qua đicòn chưa thấy hai người Bình An và cô nương kia trở về,đành phải đi vàophòng bếp.

Xa xa, đã ngửi thấy một mùi thơm ngát nức mũi, trong phòng bếp và bên ngoài không ít người đại khái đều bị mùi này hấp dẫn đến,một đám châuđầu ghé tai,thèm chảy nước miếng.

“Hách quản sự!” Bình An mặt mày vui vẻ,“Cô nương kia thật có chút tài năng! Làm thức ăn ta ngửi đã chảy nước miếng,thiếu gia nhất định sẽthích.”

Phải không? Hách quản sự hoài nghi nhìn vào trong phòng bếp, chỉ thấy cái nồi trên lò không biết đang chưng cái gì,lửa nhỏ hiu hiu,cô nươngkia ngồi ở một bên canh lửa rất thích ý.

“Hách quản sự.” Anh Ninh thấy hắn đi vào, liền đứng lên.

“Cô nương đang làm cái gì?” Hách quản sự dò xét,nhắm thẳng bếp lò đang bốc hơi và mùi hương.

“Dưa hấu chưng.” Anh Ninh trả lời.

Nàng vừa mới đi theo Bình An vào phòng bếp,vừa vặn đụng phải mấy đầytớ ôm nhiều quả dưa hấu tròn, vì thế nhạy bén nói với Bình An muốn haitrái,sau lại hỏi đầu bếp nữ mập mạp nhiệt tâm tìm chút rau quả tươi mới và gia vị,vén tay áo lên bắt đầu làm dưa hấu chưng.

Món ăn này là phụ thân tự nghĩ ra, lúc làm mặc dù đơn giản nhưng hương vị tinh khiết ngon vô cùng.

Nàng trước đem đỉnh dưa hấu ước chừng sáu phần rồi cắt xuống,dùngthìa dài móc toàn bộ ruột ra,lại đem những thứ trước đó chẩn bị sẳn làchân gà, chân giò hun khói, hạt sen tươi mới, long nhãn, quả vải, hồđào, hạnh nhân cùng ruột hạt thông bỏ vào, lại một lần nửa đắp kín nắpdưa,đặt trên lò chưng cách thủy.

“Không tệ, không tệ!” Hách quản sự chỉ nghe miêu tả đã khen không dứt miệng,vừa vội hỏi khi nào thì làm xong.

“Cái này chỉ cần chưng một canh giờ, xin quản sự an tâm chờ một chút.” Anh Ninh hé miệng cười.

Nàng trời sanh tính lạnh nhạt, người ngoài xem chỉ cảm thấy có mộtloại cảm giác nghiêm nghị không thể mạo phạm,bởi vậy khi nàng làm đồ ănmọi người trong phòng chỉ đứng ngoài nhìn xem,không dám lớn tiếng nghịluận,nhưng hiện nay thấy Hách quản sự đến đây mọi người lại như bìnhthường, hoặc đứng hoặc ngồi, ngươi một lời,ta một lời tán gẫu khôngngừng.

“Hách quản sự,Tiểu Hầu gia hôm nay vẫn như vậy sao?”

“Đúng vậy! Chỉ là lão Hầu gia ra kinh, ta thật sự là không có biện pháp.”

“Ai, lại nói tiếp tiểu Hầu gia thật sự là người hiếu thảo,sau khi biết sự việc kia hàng năm vừa đến sinh nhật liền……”

“Khụ, đừng nói nữa, đợi đến ngày mai đi Nam An tự thắp hương trở về, hẳn là tốt chút thôi.”

Anh Ninh yên lặng nghe,cũng không hỏi nhiều, thời gian từng giọt từng giọt đi qua,lại đi qua một canh giờ, dưa hấu chưng rốt cục ra nồi,mởnắp nồi ra,nhất thời cảm thấy cả gian phòng hương thơm nức mũi, mùihương bốn phía.

“Ta làm hai cái,mời quản sự và mọi người nếm thử xem hương vị như thế nào.”

Anh Ninh lương thiện lập tức được mọi người hoan nghênh,phía sau tiếp trước nắm lên bát đũa chen chúc qua.

“Thật sự sao! Đa tạ cô nương.”

“Nghe là thấy muốn ăn rồi, ta còn chưa có ăn qua món như vậy nha!”

“Cho ta một chén, đừng đoạt nha!”

“WOa, ăn ngon thật!”

“Má ơi, đầu lưỡi như tan chảy ra!”

Hách quản sự uống một ngụm canh, liền cảm thấy thơm ngọt ngon miệng,trong miệng lưu hương thơm.

Đặc biệt dưa hấu tiết ra chất ngọt hòa quyện với canh,mùi thơm củadưa phụ trợ ra thịt gà ngon,làm người ta ăn xong khó quên,dư vị vô cùng.

Hách quản sự mừng rỡ vỗ đùi,“Bình An! Nhanh,nhanh lấy một chung cho thiếu gia!”

Thời gian một nén nhan,Bình An mặt mày hớn hở quay trở lại, nói thiếu gia lúc nãy còn không bình tĩnh,nhưng vừa thấy chung dưa xanh tươi đáng yêu, cuối cùng cũng ăn,không biết có cho là ngon hay không,bất quá xemnhư là thích.

Lúc này cả quý phủ vô cùng phấn khởi.

Bởi vì đã tạo ra “Dưa hấu chưng”, Anh Ninh đã thuận lợi ở lại Hiên Viên Hầu phủ.

Hách quản sự thật sự cảm thấy nàng biết chữ lại là một người giỏinấu nướng,làm ở trong phòng bếp quá lãng phí, dứt khoát phái nàng đến“Vọng Trần Hiên” đặc biệt chăm sóc Tiểu Hầu gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.