“Dứt khoác viết liền bây giờ đi,nơi này bàn cũng có, giấy và bút mựccũng có,không cần về phòng cô.” Khuôn mặt tuấn tú phát ra tiếng cườithoải mái,hồn nhiên như tiểu hài nhi,nụ cười tinh thuần tuyệt không lạnh như băng càng không có nửa điểm tạp chất,tràn ngập chờ đợi làm người ta không thể cự tuyệt.
“Ta rất thích cuốn tự này,muốn sớm ngày luyện tốt để sớm viết đưa người đem đến biên quan cho Nhiếp đại ca nhìn một cái.”
“Dạ, thiếu gia.” Nàng không có chần chờ liền vui vẻ lĩnh mệnh, ngồichồm hỗm bên cạnh, cụp đầu xuống,ngón tay nhẹ nhàng kéo ống tay áolên,lộ ra một bàn tay thon dài trắng nõn như tuyết,tư thái tao nhãnghiên lên mực.
Con ngươi đen nhìn chằm chằm cặp ngọc thủ kia, như là căm hận timmình đập loạn,thiếu niên chớp cái quay đầu dời tầm mắt,trong miệng lạihỏi:“Khi nào thì có thể viết xong? Hai canh giờ đủ không?”
“Có thể.” Động tác ngón tay vẫn chưa ngừng, nàng chậm rãi chấm mực viết trên thiên giấy trắng.
Trong không khí nhàn nhạt hương thơm làm thể xác lẫn tinh thần nàngyên tĩnh,hơn nữa lại là làm chuyện mình thích,cánh môi hồng nhuận hơihơi nhướng lên.
Dáng vẻ tao nhã đoan trang của nàng,sợi tóc đen nhánh phủ lên gò mátuyết trắng,dưới ánh đèn dung nhan tuy có chỗ thiếu sót, nhưng lại thanh lệ không thể nói, Vân Mặc không khỏi thất thần.
Trong hoàng cung,trong kinh thành, nữ nhân quốc sắc thiên hương, nữnhân tư thế oai hùng hiên ngang, nữ nhân khẩu phật tâm xà, nữ nhân độnglòng người…… Nhiều đến giống như hoa đập vào mắt, hắn nhìn thấy nhưng mà không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tien-co-the-bat-quy-xay-coi/2392287/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.