Thiên lao tối tăm ẩm ướt, đầy mùi dầu mỡ cùng ôi thối, làm ta cảmthấy như bước xuống địa ngục. Ngay lúc này ta lại đang suy nghĩ rấtlung, nghĩ tới ý đồ của Hoàng đế, nghĩ tới chuyện Cố gia rốt cuộc là mồi nhử Hoàng đế tạo ra cho ta hay là thủ đoạn đấu trí, nghĩ tới chốc látnữa gặp Cố Thiếu gia thì nên nói gì. . . . . . Nhưng cái gì ta cũngchẳng nghĩ ra, đầu óc trống rỗng. Trên thực tế, ta đang ở trong trạngthái ngẩn người không bất động. 
Kiến trúc thiên lao rất độc đáo, để tiện cho cai ngục canh giữ phạmnhân, nên chỗ đứng của ta có thể nhìn rõ ràng tình trạng toàn thiên lao, nhưng người ngồi trong thiên lao chỉ nhìn thấy ta là một bóng đen. Cốthiếu gia không bị nhốt chung với mẫu thân phụ thân hắn, như vậy cũngtốt, ta cũng không muốn gặp lại họ. 
“Cố Huyền chủ, xin người nhanh lên, Hoàng thượng còn đang chờ người” , thái giám dẫn ta tới nói rất khách khí. 
Ta gật đầu với hắn, đi tới trước cửa phòng giam của Cố thiếu gia, đứng cách một hàng song sắt nhìn người ngồi trong phòng giam. 
“. . . . . . Nam Phong?” , hắn nhìn ta nói dè dặt. 
Ta gật đầu, tiếp tục trầm mặc nhìn hắn. Hắn rất chật vật, nhưng ánhmắt vẫn không thay đổi, vẫn là ánh mắt mười năm trước. Tuy là một thiếugia ăn chơi, tham hoa háo sắc không thể gánh vác việc lớn, nhưng thật sự là một con người đơn thuần. Xem ra mười năm nay hắn chẳng thay đổi mấy, không học được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tich/2427526/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.