Ta sao có thể không tức giận, ở trong hoàng cung mấy tháng, thì ra là một phần của kế hoạch. Mặc dù kế này thành công, nhưng thanh danh củata cũng xong luôn. Còn không biết Trương Lai sẽ nghĩ thế nào. . . . . .Nếu như hắn không để ý, chúng ta chỉ là dân chúng nhỏ bé, thanh danh đối với mà nói cũng không quan trọng. Chuyển đến một địa phương khác bắtđầu lại từ đầu là được. 
Ngày hôm sau ta cố ý chuẩn bị một nồi lẩu cay, không phải chỉ vì đâylà món ta thích ăn nhất, mà nhân tiện cho tên Hoàng đế kia biết thế nàolà cay đến tê miệng. **vị cay tràn ngập trong không khí, trước khi Hoàng đế tới, ta ngồi xuống thoải mái ăn. Nguyên liệu đều có sẵn, mà lại toàn là đồ thượng hạng, cho nên cho vào ăn lẩu là tuyệt vời nhất. Vừa uốngrượu mạnh vừa nghĩ, nếu có bia lạnh thì tốt, thế uống mới đã. 
Lúc Hoàng đế đến ta vẫn đang ăn rất thoải mái, nhìn thấy hắn tiến vào ta cũng không dừng lại, nhưng lại chú ý tới vật gì đó trên tay hắn, talập tức thấy ngứa tay, ngón tay cũng nhịn không được nắm vài cái vào hưkhông. Cố gắng nín nhịn không trực tiếp bổ nhào đến chỗ hắn, ta khôngmuốn để bất luận kẻ nào hoặc vật gì trở thành nhược điểm của ta. 
Liếc mắt một cái đã nhìn ra đó là một thanh cung tốt, nhưng mà rốtcuộc tốt đến mức nào, có lẽ phải thử quá mới biết được. Tuy ta không mởmiệng cũng không nhúc nhích, nhưng tròng mắt đã chuyển vài vòng trên cây cung, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tich/2427512/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.