Lời tác giả: À, tác giả đổi ý rồi. Nữ chính truyện này sẽ là con của bà phù thủy trong Nàng Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn nha.
Năm giờ chiều, Tiểu Vũ ôm cặp, bước từng bước nặng nề về nhà. Đang mải nghĩ ngợi, thì một người đàn ông mặc bộ đồ tây đen xuất hiện trước mắt cô, cô vừa muốn quay đầu đi ngã khác, lại nghe thấy người đàn ông cung kính nói vọng vào di động: “Đã đến.” Nói rồi dùng tư thế báo săn mồi, nhanh như chớp vọt về phía cô.
“Không!” Tiểu Vũ kêu to: “Không cần!” Cô sợ hãi, toàn thân run lên bần bật, người đàn ông mặc bộ đồ tây đen dí điện thoại vào tai cô, cô vùng vẫy muốn hất cái điện thoại ra nhưng không được, đành cúi đầu gật đầu tỏ ý ưng thuận. Lúc này người đàn ông mới chịu tắt điện thoại, buông cô ra để cô tự đi. Vì ông ta biết với sức một mình cô không thể trốn thoát. Huống chi cô căn bản không muốn thoát...
Tiểu Vũ bước vài bước, tựa như đạp phải cục hít, chân cô bất động, cô nhìn người đàn ông mặc bộ đồ tây đen, đáng thương nói: “Chú, con xin chú...”
Người đàn ông mặc bộ đồ tây đen khó xử, ông nắm tay cô, giọng nói bất lực “Xin lỗi tiểu thư, tôi chỉ là người làm, không có quyền quyết định. Lão gia đã nói, chuyện của phu nhân lần này phải do đích thân cô xử lý, không ai được phép can thiệp.”
Tiểu Vũ cắn chặt môi cô gắng không khóc ra thành tiếng, cô chưa từ bỏ ý định: “Chú Ba, còn ba tháng nữa con mới 16 tuổi...”
Đúng vậy, cô chưa đủ 16 tuổi. Thế mà lại bị mẹ ruột đẩy vào hố lửa, cha ruột dồn tới bước đường cùng…
Người đàn ông mặc bộ đồ tây đen lắc đầu, mặt kiên quyết.
Cuối cùng, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nhận mệnh ngồi vào chiếc xe sang trọng. Bởi vì cô không muốn bị bạn học nhìn thấy hoàn cảnh nhục nhã của cô lúc này, rồi lại bị chỉ trỏ xem thường.
Khách sạn X là khách sạn xa hoa bậc nhất thành phố, nghe nói có hàng chục tầng lầu, cô chỉ mới nghe tiếng chứ chưa từng được vào, càng không dám nghĩ đến một ngày có thể hưởng thụ sự phục vụ xa ở đây. Hôm nay có thể vào lại là trong hoàn cảnh này.
Cô không biết nhân vật lớn đêm nay là ai, chỉ biết rằng cha bán cô đi, còn uy hiếp cô tuyệt đối không được đắc tội nhân vật này, bằng không mẹ cô có chuyện gì thì đừng trách.
Nhìn cánh cửa lớn khách sạn mở ra, Tiểu Vũ sợ hãi chân vô thức khựng lại.
“Tiểu thư, xin mời.” Người đàn ông mặc bộ đồ tây đen âm lãnh vừa nói vừa dùng lực đẩy mạnh Tiểu Vũ một cái, cô bé trực tiếp ngã ngồi trên đất.
Cửa phía sau đóng cái rầm, cô bi ai quay đầu nhìn lại, nghe thấy tiếng khóa cửa.
Chợt có tiếng phụ nữ truyền đến như heo bị chọc tiết. Tiểu Vũ ngẩng đầu tìm kiếm chung quanh, căn phòng không một bóng người, chỉ có chiếc ti vi màn hình Led siêu lớn đang mở những thước phim bỏng mắt..
Tiểu Vũ trừng lớn hai mắt, miệng banh rộng hết cỡ nhìn chằm chằm màn hình ti vi. Ba giây sau, cô bé phóng tới ti vi tắt trực tiếp luôn.
Tắt xong cũng là lúc điện thoại di động trong túi reo lên inh ỏi.
Người gọi đến là Cố Tiên Thảo, bà bắt mọi người trong giới gọi mình là “Thần Tiên tỷ tỷ”, trước kia là kiều nữ có tiếng, sau hết thời chuyển sang làm má mì cũng được gần năm năm. Bà luôn tự cao mình có gu thẩm mỹ cao, gà nào có tiềm năng lắm mới được bà ban cho nửa con mắt. Tiểu Vũ là trẻ vị thành niên, theo như người trong giới gọi là “củ khoai lang phỏng tay”, “Thần Tiên tỷ tỷ” lại dám nhận, còn đích thân gọi điện dặn dò, không cần nói cũng biết người đến nhất định là một nhân vật lớn.
Cố Tiên Thảo thông qua điện thoại nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại đàn ông đều thích phụ nữ phối hợp, nhưng cũng không huy vọng bạn tình của mình sành sõi quá.
Cố Tiên Thảo không vòng vo mà thẳng thừng vào trọng tâm câu chuyện, tỉ mỉ từng chiêu thức quyến rũ đàn ông, đến cả rên như thế nào cho điệu nghệ. Đây là lần đầu tiên có người chỉ dạy chi tiết như thế cho Tiểu Vũ, cô bé không khỏi có chút ngượng ngùng.
Cố Tiên Thảo gằn từng chữ với Tư Vũ Ngưng: “Em là đi hầu hạ người ta, chứ không phải vào đây nằm hưởng thụ rồi lấy tiền, cái gì nên hiểu nhất định phải hiểu, có rất nhiều kỹ xảo cần phải học, không ai tự dưng mà biết, cho nên em phải nhìn người ta làm sau đó học theo, đàn ông thích nhất chính là khẩu giao, em tự coi mà vận dụng.”
Nhớ tới những hình ảnh phóng đại trước mắt, Tư Vũ Ngưng mặt đỏ tới mang tai, le lưỡi lắc đầu quầy quậy. Những cảnh đó cô bé không phải chưa từng thấy. Con nít bây giờ chưa tốt nghiệp cấp 2 đã rành rẽ phim đen, Tư Vũ Ngưng được coi là trong sáng nhất cũng đã nhìn muốn nát cái hồng trần. Nhưng đó là coi vì tò mò, coi chơi cho biết, cái kiểu mấy đứa mới lớn coi phim kinh dị hay phim chưởng chíu chíu, coi rồi bỏ đó. Bây giờ bắt cô bé nghiêm túc nghiên cứu, sau đó a- léx- xăng- đơ thực hành, nghĩ đến viễn cảnh đó thôi cả người Tư Vũ Ngưng toát mồ hôi hột.
“Em tốt nhất nên chuyên tâm học hỏi, nếu không người chịu khổ sẽ là em, đã bước chân vào con đường này, làm kiêu chỉ có nước chết."
Cố Tiên Thảo như biết Tư Vũ Ngưng nghĩ gì, bà nói rất không nể mặt, “Nếu mà em ngay cả công phu cỏn con này cũng không tiếp thu nổi, chị thành thật khuyên em sớm về nhà, em đừng quên là cha em chủ động đến tìm chị, van nài chị cho em cơ hội, nhưng nếu em làm không được thì em gọi điện thoại kêu người nhà đem tiền đặt cọc đến trả cho chị gấp đôi, chị sẽ không miễn cưỡng em làm điều em không thích, mắc công đắc tội với người ta chị không thể gánh vác thay em.”
Tiền đặt cọc? Lại còn là gấp đôi? “Em... em... có quyền chọn lựa sao? ” Tư Vũ Ngưng gần như khóc nói.
“Không phải việc của chị” Cố Tiên Thảo buông một câu băng lãnh sau đó tắt điện thoại.
Cố Tiên Thảo nhìn người đàn ông lõa lồ nằm bên cạnh, chép miệng: “ Cuộc đời giống như bị cưỡng hiếp vậy, không thể chống cự thì chỉ có thể nằm yên mà hưởng thụ ”
Người đàn ông nhếch mép, không nói một lời mạnh mẽ đẩy sâu côn thịt sáp nhập thẳng vào tử cung của Cố Tiên Thảo, khoái cảm khiến bà ta gào lên còn hơn người phụ nữ trong AV mà Tư Vũ Ngưng mới xem, Cố Tiên Thảo ngập tràn trong dục vọng, khóe miệng tèm lem nước bọt.
Âm thanh ái muội cứ thế vang lên trong phòng, dự không biết lúc nào ngừng..
Bên này, Tư Vũ Ngưng mất... ba giây gục đầu gặm nhắm nỗi đau, đến giây thứ tư cô bé lê chân đi về phía tủ lạnh. Khi quay lại, trên tay cô bé là một đống lỉnh kỉnh đồ ăn vặt.
Tư Vũ Ngưng ngồi xuống ghế sô pha, lục tìm remote bấm nút, những hình ảnh nóng bỏng đập vào mắt, Tư Vũ Ngưng cứ thế vừa ăn vừa coi “xi nê cấm”.
Tư Vũ Ngưng vừa coi vừa quay đầu nhìn ra cửa, tò mò người đến. Mười phút, hai mươi phút trôi qua, từ từ cô bé cũng quên đi. Tư Vũ Ngưng dù sao cũng còn nhỏ, con nít hay lo lại mau quên, chẳng mấy chốc bị cuốn vào những hình ảnh nóng bỏng đến không biết trời trăng mây gió gì.
Đừng nhìn Tư Vũ Ngưng bề ngoài nhu mì hiền thục mà lầm. Mẹ cô bé chính xác là bà phù thủy trong truyện Nàng Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn, vừa độc ác vừa cao ngạo, nhưng chỉ là phiên bản lỗi. “Phiên bản lỗi” là gì? Nói trắng ra là mụ phù thủy hết thời, bị cha cô và mọi người rẻ rúng. Tư Vũ Ngưng thừa hưởng bản tính của mẹ, ngay từ nhỏ ngũ giới trừ dâm giới ra không cái gì cô bé không làm, mức độ ma mãnh của cô bé càng chẳng thua kém ai, từ lớp 2 đã làm đàn chị trong trường.
Tư Vũ Ngưng vốc một vốc bắp rang bơ vào miệng, nhìn màn hình trề môi lầu bà lầu bầu:“ CMN, loại phim cấp 3 trình độ con nít này cũng bày đặt kêu mình học.”
Với tay lấy lon coca tu ừng ực, “khà” một cái đầy vẻ dân chơi, “Hừ, ba cái kỹ xảo cho không không ai thèm nhận này mẹ dạy mình từ lúc mình mới năm tuổi.”
Hai tiếng sau….
“Bà nội cha cố tổ nó, vào chệch mất một ly rồi, chả có nghề tí nào.” Tư Vũ Ngưng vỗ đùi cái đét.
....
Cô bé nhảy phóc lên ghế sô pha “Ê ê cái bà kia, phải banh rộng ra chứ. Đúng đúng rồi, cong mông lên, còn cái mặt… cái mặt làm ơn đừng làm tởm lợm thế được không? Cái đó người ta gọi là giả tạo vô nhân đạo xúc phạm người xem. Bà nội cha cố tổ nó. Kích thước đã nhỏ kỹ thuật vô cùng kém, nhìn thôi cũng đủ biết chỉ có cái mã chẳng làm ăn cơm cháo gì.”
Tư Vũ Ngưng dán chặt mắt vô màn hình, say sưa bình phẩm đến quên cả trời đất. Ngay cả khi cửa phòng xịch mở và một bóng dáng to lớn bước vào, cô bé cũng không hay biết. Tư Vũ Ngưng cứ luôn miệng:
“Nhích người anh em qua phải một chút này!”
“ Cong chân lên bà già!”
Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói nghiêm khắc:
“ Con nít sao lại xem ba cái này?! ”