Night thấy dạo này mình không bình thường tí nào —— hừm, cái “dạo này” có lẽ là bắt đầu từ cái đêm nó bị Salo bỏ mặc dưới hồ.
“Night, ăn tối thôi.” Salo gọi hắn.
Rồng Đen nằm đó lén sờ ngực: quả nhiên, nhịp tim lại nhanh hơn.
Night rất lo lắng: “Có phải là mình bị bệnh không?”
“Sao?” Tử linh pháp sư đặt bánh mì xuống: “Bệnh gì?”
“Salo, ở đây này. ” hắn sờ ngực: “Đập nhanh lắm.”
Salo cau mày, đến cạnh nó; Night phối hợp cúi người xuống, đôi mắt lam trong veo chăm chú nhìn tử linh pháp sư đang mò khắp người nó.
“Vảy không bị sao cả, ” Salo sờ vảy rồng đen, vươn tay xoa cằm nó: “Chỗ này cũng không nóng.”
“Salo, hình như tim lại đập nhanh hơn rồi này.” Rồng Đen lo âu cọ cọ mu bàn tay của tử linh pháp sư: “Làm sao đây? Em thấy nó như sắp vọt ra ngoài tới nơi rồi...”
Tử linh pháp sư trẻ tuổi xoa đầu nó, mềm giọng an ủi: “Không sao, Rồng Đen là chủng Rồng có sức sống mạnh mẽ nhất, em sẽ không dễ bị bệnh thế đâu.”
Nhưng mà tim em vẫn đập nhanh lắm....Rồng Đen tủi thân nằm bò dưới mặt đất, cái đuôi loét quét bụi bất.
Trái tim loạn nhịp một lúc lâu mới bình thường lại, Night đứng dậy đi vòng vòng: “Úi, hình như hết rồi này...”
“Night, đừng có chạy linh tinh.”
Sau lưng là lời dặn dò đầy lơ đễnh của tử linh pháp sư, Rồng Đen đớ người ra: nhịp tim mới bình tĩnh lại giờ bỗng loạn nhịp, tiếng bình bịch loạn xạ ấy làm mặt nó nóng bừng lên.
“Salo, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tich-o-luc-dia-fetia/4433985/quyen-4-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.