(1)
Ở ngôi làng nhỏ mà ngay người hát rong cũng không nhớ nổi tên, có một cậu bé tên là Raphael và thú cưng của cậu ta.
“Một tên đần ngoài nhõng nhẽo ra thì chẳng được tích sự gì.”
Mỗi khi Raphael nói như thế, đối tượng bị chê sẽ vò vò mái tóc ngắn màu đay của mình, nở một nụ cười ngu: “Đừng nói vậy chứ, Raphael!” Nhóc nói: “Tớ — Andrew — sẽ trở thành kỵ sĩ đó!”
“Chờ tớ thành kỵ sĩ, tớ sẽ bảo vệ cậu.” Cậu nhóc thò lò mũi ngồi trên chạc cây, nghiêm túc tuyên bố.
Raphael ngồi dưới tàng cây thầm khinh bỉ, đứng dậy bỏ về nhà.
“Này này! Raphael, chờ tớ với!” Cậu nhóc vừa gọi với theo, vừa nhảy xuống đất —
“Oái!”
Raphael đã đi được một đoạn lại phải vòng trở về: cậu nhóc có mục tiêu trở thành kỵ sĩ đang nằm bò dưới mặt đất, nước mắt nước mũi tèm lem ngẩng đầu nhìn cậu.
“Raphael, tớ bị trặc chân rồi …”
“Đần độn!”
“Raphael …”
Raphael ngồi xuống: “Leo lên, tôi cõng cậu về.”
“He he …” Andrew không hề ngại ngùng leo lên: “Tớ biết là Raphael sẽ không bỏ rơi tớ đâu mà!”
“Đần độn!”
“Raphael …”
“Lại sao nữa?”
“Cậu chắc là cậu đang cõng tớ chứ? Đầu gối tớ sắp chạm đất rồi …”
“…” Raphael thả tay ra, đứng dậy: “Tự mà bò về nhà đi.”
“…”
(2)
Andrew là thằng ngốc. Trong làng này chỉ có mỗi Raphael mới có quyền nói thế.
Nếu người khác mà dám nói ra câu này trước mặt Andrew, như vậy, dù có là người lớn hay trẻ con, thì đều sẽ bị Andrew cậy mạnh bẩm sinh giã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tich-o-luc-dia-fetia/4433970/quyen-3-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.