Vào lúc kể lại câu chuyện này, tôi thật sự đã nếm trải được cơn đau lúc đó của cậu. Người mình yêu thương ở ngay trước mắt, tựa như báu vật trong tủ kính, nhìn thật gần, lại không thể chạm tới, cắn môi tức tối, ôm trọn nỗi đắng cay.
Tôi không biết lúc ở chung với tôi miễn cưỡng như vậy, làm sao buổi tối cậu có thể đòi ngủ chung, buổi sáng đòi dùng bữa chung mà vẫn có thể kiềm chế bản thân cậu không được làm tôi kinh động, không được gần gũi tôi. Và rồi cậu có đau đớn thêm nữa khi nghe tôi nhục mạ hay không? Bởi vì nỗi đau bị đối phương từ chối cơ bản đã quá sức chịu đựng rồi.
Tôi chỉ nhớ từ sau hôm ấy, tôi không còn muốn về căn nhà có mặt cậu, nhưng cậu lại lấy hợp đồng ra để uy hiếp tôi phải ở bên cậu một ngày tối thiểu bốn giờ đồng hồ. Thế nên tôi chọn cách gặp mặt cậu ta tại công ty, hai chúng tôi làm chung cũng như đã từng học chung. Cậu ở phía trước, luôn luôn chìa tay ra giúp đỡ chỉ bảo tôi, luôn cười ngớ ngẩn khi tôi cáu bẳn. Còn tôi, bức bối vì bị một thằng gay xấu xí cưỡng dâm, rồi lại bị chính thằng khốn đó chỉ bảo, bản chất cạnh tranh của thằng tôi liền sống dậy, cố gắng vượt qua cậu. Tôi cố gắng đến nỗi quên cả ghét cậu, chỉ còn biết làm và làm, mỗi ngày đều như nhau, đi sớm về trễ, tôi thuê hẳn một căn phòng tồi tàn gần công ty để ngủ, mặc kệ ánh mắt tiếc nuối cậu nhìn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tich-hoa-ra-la-nhu-the/119577/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.