Warning đầu chương: Có cảnh nhạy cảm, có cảnh nhạy cảm, có cảnh nhạy cảm. Chuyện quan trọng nhắc lại ba lần, ai không đọc được nhanh chóng bỏ chạy. Sau dòng này mọi lời oán trách đều không có hiệu lực
__________________________________
Viên socola tan trong miệng, mặt Thường cũng nhăn nhó, nhưng ngó thấy Dương Khanh ngồi bên cạnh, cậu cố tỏ ra bình thường, nuốt mấy câu chê bai xuống cùng hương vị đắng chát kì cục.
"Không ăn nữa à?" - Dương Khanh rót cho cậu một tách trà đưa qua.
Thường lắc lắc đầu, cảm thấy hơi chóng mặt, nhỏ giọng đáp:
"Dạ không, nãy con ăn cơm no rồi."
"Ừ."
Dương Khanh nhướng mày cũng nhón một viên cho vào miệng, không gian yên tĩnh chỉ nghe tiếng cậu tư Khanh nhai kẹo. Tim Thường đập càng lúc càng nhanh, hai bàn tay cậu bấu chặt lấy vải quần, cả mặt mũi lẫn cơ thể cứ như sắp bốc hơi.
"Vậy, hồi nãy em nói cái gì. Nói lại cho anh nghe."
Thường bối rối cúi gằm mặt, rõ ràng những lời lúc nãy là để nói cho cậu tư Khanh nghe, nhưng giờ cậu tư Khanh ngồi ở đây, cậu một chữ cũng không nói nổi.
"Thường..."
Dương Khanh cũng thấy mặt mình bắt đầu nóng, hắn nhìn cái xoáy tóc trước mắt, miệng gọi thử một tiếng, cũng may, cái xoáy tóc kia còn chịu "Dạ" chứ không biến mất tăm như trong những mộng mị hàng đêm của hắn.
"Cậu tư..."
Thường ngẩng đầu lên nhìn Dương Khanh chờ hắn nói chuyện, chỉ thấy dưới ánh đèn dầu bảng lảng, hai má cậu tư Khanh đỏ hây hây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thuong-cau-khong/3679107/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.