"Cậu tư..."
Thường nhỏ giọng gọi một tiếng, tay cầm muôi vẫn còn cứng đơ không cử động. Thằng Chất bình thường cứng đầu cứng cổ giờ phút này cũng có cảm thấy hoảng sợ, sắc mặt cậu tư Khanh nhìn qua so với cái đít nồi thật chẳng khác là bao.
"Đang làm gì?"
Sau một khoảng lặng thinh nặng nề, Dương Khanh cuối cùng cũng cất giọng hỏi. Thường nuốt khan mấy cái, lắp bắp đáp:
"Dạ thưa cậu... con... con đang hâm cháo..."
Dương Khanh chắp tay ra sau lưng, nhìn chằm chằm nồi cháo đang sôi sùng sục đằng sau. Thằng Chất thấy tình hình có vẻ không ổn, lấy hết can đảm lên tiếng:
"Cậu... cậu tư... cậu đừng hiểu lầm... thằng Thường không có nói cậu..."
"Sắp khét rồi kìa."
Dương Khanh cất giọng nhắc nhở ngắt ngang lời nó. Thường giật mình quay người lại, phát hiện nồi cháo sắp tràn ra ngoài, tay chân quýnh quáng vội nhấc nồi ra.
"Ui..."
"Mày sao vậy? Cái đồ nhấc kế bên."
Thường không bị bỏng, cậu vừa chạm nhẹ vào liền lập tức rụt tay lại, nhưng cậu tư Khanh ban nãy vẫn đang đường hoàng đứng đó đã vọt tới trước mặt cậu lúc nào không hay.
"Cậu tư... con không sao..."
Chân mày Dương Khanh nhíu chặt chụp lấy bàn tay đầy vết chai xước của Thường. Thằng Chất ở bên cạnh trố mắt nhìn, tình cảnh kì cục này làm cái đầu gỗ của nó không bắt kịp.
"Cậu... tư..."
Dương Khanh mãi vẫn không chịu buông tay cậu ra, dưới cái nhìn chòng chọc của hai người khiến Thường bắt đầu cảm thấy ngượng, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thuong-cau-khong/3406524/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.