[Ba mươi]
Thanh lâu không quá giống với tưởng tượng của Lý Khắc.
Đầu tiên, hắn không tìm được thanh lâu ở đâu.
Cái gọi là thanh lâu thật ra là một cái nhà rất lớn, đẩy cửa đi vào là một nơi bồng lai tiên cảnh tách biệt với bên ngoài, lan can màu son uốn quanh thủy tạ* cạnh cây liễu, bố trí có thể nói là phong nhã. Cảnh tượng oanh ca yến hót gió thơm táp vào mặt trên điện ảnh kia cũng không thể thấy được, mọi nơi đều yên lặng, âm thanh cười nói truyền đến từ mấy gian phòng tối như có như không.
(Thủy tạ: nhà xây trên mặt nước)
Lý Khắc có chút hoảng loạn.
Hắn vốn nghĩ ám vệ sẽ không tiến vào loại địa phương này, không nghĩ tới Chu Dung Cật vẫy vẫy tay, ám vệ vốn đi xa xa phía sau lập tức hiện thân, cùng bọn họ vào cửa.
Một tú bà ăn mặt lòe loẹt đi đến đón tiếp, nhẹ nhàng thi lễ nói: "Mấy vị công tử xin mời vào bên trong, chọn nhã gian dùng trà hay là dùng cơm?"
Lý Khắc trấn định nói: "Ta muốn đi ngủ."
"..."
[Ba mươi mốt]
Tú bà cười gượng nói: "Công tử cứ đùa, đang là giữa trưa, nào có người đến tiểu điếm để ngủ chứ."
Lý Khắc nói: "Như vậy ta muốn uống rượu nghe xướng khúc."
Tú bà lau mồ hôi nói: "Công tử, đang có đại tang, trăm ngày cấm nhạc."
Lý Khắc nói: "Vừa rồi rõ ràng ta nghe thấy tiếng của cô nương, bọn họ ở trong phòng làm gì?"
Chu Dung Cật nói: "Ngồi nói chuyện phiếm."
"..."
[Ba mươi hai]
Nếu là ngồi nói chuyện phiếm, tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thuoc-tri/212694/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.