Chương trước
Chương sau
– Tôi không muốn đấu với các người nhưng các người vuốt mặt lại không nể mũi vậy tôi cũng sẽ không nương tay nữa!
Xem hết một lượt anh nói: ” Những hợp đồng nào có thể lấy thì lấy, những hợp đồng nào không lấy được liền đạp đổ nhất quyết không để Quách Thị lấy được “
” Tôi hiểu rồi! “
Anh nhếch miệng cười: Các người dám chơi tôi? Lần này tôi sẽ giúp các người vui vẻ.
[……]
Tiểu Mộc vừa đi nhà trẻ về chạy vào nhà gọi: ” Tỷ tỷ, tỷ tỷ!!! “
Nhưng gọi mãi vẫn không thấy thì nhìn thấy bà ngoại từ trong bếp đi ra bà nói: ” Mẹ con chưa về đâu. “
Loading...

” Tỷ tỷ vẫn chưa về. ” Mặt Tiểu Mộc xịu xuống.
Mẹ Nhan nói: ” Cháu tìm mẹ cháu làm gì? “
” Để hỏi mẹ cháu mai ba ba có thể về không? Mai ở trường cháu có hoạt động ngoại khoá về ba và con. ” Mặt Tiểu Mộc càng buồn hơn.
” Cháu tắm rửa đi lát nữa mẹ về hỏi cũng chưa muộn ” Giọng mẹ Nhan buồn buồn vì bà biết ba ba của Tiểu Mộc đã biến mất vào năm năm trước rồi. Một con người sao có thể nói về là về.
Sau khi tắm rửa mặt Tiểu Mộc vẫn ủ rũ như thế cô bé ngồi trêи sofa phòng khách chờ mẹ về, liền đó cô bé thò tay vào trong túi áo lấy ra một tấm ảnh trong ảnh vẫn là người đàn ông điển trai đó là Lãnh Vân. Cô bé mặt buồn buồn lẩm bẩm: Con và tỷ tỷ rất nhớ ba ba. Ba ba có thể về nhà không?
Mẹ Nhan từ bếp đi ra thấy Tiểu Mộc nhìn chăm chú vào một tấm ảnh thì bước đến hỏi: ” Cháu xem cái gì đấy? “
” Cháu xem ảnh của ba ba ” Cô bé nhỏ giọng nói.
Mẹ Nhan nói: ” Có thể cho bà ngoại xem cùng không? “
” Tất nhiên ạ! Nhưng bà ngoại không biết mặt ba ba cháu sao? “
” Bà ngoại không biết “
” Nhưng người ta nói muốn sinh em bé hai người phải kết hôn! Vậy sao bà ngoại lại không biết mặt ba ba của cháu a ~ “
” Tất nhiên rồi bà ngoại chỉ nhất thời quên thôi! ”
Thật ra bà chưa từng nhìn thấy anh hay ảnh của anh. Một phần vì anh là người đàn ông đã bỏ rơi con gái bà một phần vì bà không muốn nghĩ tới việc Tiểu Mộc còn có ba ba.

Bà nhìn tấm ảnh rồi thấy rất quen mắt hình như đã nhìn thấy người này ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra được.
[……]
Vừa hết giờ làm việc anh bế cô ra xe chở cô về nhà. Mặc dù không muốn anh bế ra xe nhưng chân cô không đi được nên cô đành yên lặng để anh bế.
Anh chở cô đến cửa nhà để cô bấm chuông còn anh thì bế cô. Mẹ Nhan ra mở cửa thấy anh bế cô thì hơi ngạc nhiên hỏi: ” Tiểu Uyển, con bị làm sao vậy? “
” Con chỉ bị thương ngoài da thôi không có gì đâu mẹ “
” Vậy tốt mau vào nhà đi. “
Anh bế cô vào phòng khách, Tiểu Mộc thấy mẹ về thì nhanh chóng giấu tấm ảnh đi rồi chạy vui vẻ nói: ” A chú Lãnh đến! ”
Cô bé liếc mắt sang thì thấy mẹ được Lãnh Vân bế thì lo lắng hỏi: ” Tỷ tỷ bị làm sao vậy? “
” Mẹ không sao “
” Tỷ tỷ có thật không sao không? Nếu thật vậy thì chú Lãnh đâu cần bế mẹ như vậy chứ? “
” Mẹ không sao thật mà! Nếu Tiểu Mộc chăm sóc cho mẹ, mẹ sẽ mau chóng khỏi hơn đó! “
” A vậy chú Lãnh bế mẹ cháu lên phòng nhé! “
” Được thôi, chú sẽ giúp Tiểu Mộc ” Lãnh Vân ân cần trả lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.