La Diễm từ từ lùi về sau hai bước, "Ấy, con đừng mở miệng, cẩn thận không một lát phân ngựa lại vào miệng của con."
Tô Mị khóc thút thít nói, "Nương, mau lấy nước cho con rửa mặt."
"Ai ya, trong nhà làm gì có nhiều nước cho con rửa mặt, Tô Thành mau đưa muội muội con ra bờ sông rửa mặt."
Sau khi Tô Cường ngã bị thương, vại nước trong nhà đều là La Diễm sai A Tú và Tô gánh nước về đổ vào vại, nhưng hai người bọn họ sức lực không đủ, gánh không được nhiều nước.
Bà ta cũng không dám cố gắng làm tới, vạn nhất làm cho A Tú xinh đẹp bị chết, bà ta sợ Tô Cường đánh bà ta.
Vì vậy nước này cần phải dùng tiết kiệm chút.
"Được, nương."
Từ lúc mới bắt đầu, đứng ở một bên xem trò cười, Tô Hàng không tham gia vào cuộc chiến mắng chửi, ở trong sân nhặt một thanh củi mảnh, đi đến phía trước người Tô Mị, đưa nó nhét vào trong tay Tô Mị, ghét bỏ nói, "Đi theo ta."
"Ngươi đi đường mà không nhìn đường, nếu đi đứng tử tế thì cũng không bị ngã, thể diện của ta cũng bị ngươi vứt sạch đi rồi."
"Ta có nhìn đường, nhưng mà, trời cũng không mưa, mà dưới đất rõ ràng có nước, ta làm sao biết sẽ giẫm lên chỗ trơn rồi ngã xuống, ô ô, a, phi...phi"
Những thứ dơ trên mặt Tô Mị cũng cử động theo khi cô ta nói chuyện, cuối cùng thì rơi vào mồm của cô ta, cô ta sợ hãi nôn mửa ra ngoài, làm cô ta không dám khóc nữa.
Tô Thành nín thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thon-nu-buu-han/220141/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.