Mọi thủ tục đều được thu xếp ổn thoả. Một tháng sau, Sầm Bắc Đình đưa Hứa Hân ra sân bay.
Tại sân bay người đến người đi, mỗi câu nói hay một giọt nước mắt đều chân thành hơn so với lúc đứng trong nhà thờ.
Ngồi trên máy bay, Hứa Hân mở to mắt nhìn ra ngoài cửa số, tiếng động cơ vang vọng bên tai khiến cô cảm thấy mơ màng buồn ngủ, dường như cô đã ngủ rất lâu, nhưng khi tỉnh dậy vẫn thấy mệt mỏi.
Trải qua hơn mười hai tiếng bay, lúc này đã là sáng sớm theo giờ Bắc Mỹ, bầu trời phía sau máy bay vẫn còn những đám mây đen kịt, thỉnh thoảng hiện lên vài vệt sáng bạc.
Hứa Hân nhìn thành phố phía dưới, từng toà nhà cao ốc san sát nhau như mọc lên từ mặt đất, ánh đèn điện sáng rực trên một vùng đồng bằng rộng lớn.
Cô nín thở, trái tim đập rộn ràng vì sự háo hức.
Hứa Hân vẫn cảm thấy tiếc nuối khi Sầm Bắc Đình không thể đi cùng mình, nhưng cô hiểu những lời anh nói, nếu cô từ bỏ cơ hội lần này, một ngày nào đó cô chắc chắn sẽ hối hận.
Sau khi máy bay hạ cánh, Hứa Hân tự mình đẩy hai chiếc vali lớn ra sảnh sân bay, dựa vào bảng chỉ dẫn tìm được địa điểm đón sinh viên của trường.
"What's your name?", một tình nguyện viên tìm kiếm tên Hứa Hân trong bảng danh sách.
Vài anh chàng đẹp trai cao lớn, tóc vàng, mắt xanh tiến đến giúp cô cầm hành lý trên tay.
"Thank you". Hứa Hân lịch sử cảm ơn.
Nhưng không ngờ tới, người đang đẩy hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thoi-han/1026810/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.