Chương trước
Chương sau
Hứa Hân lùi lại từ trong ngực Sầm Bắc Đình, cô vội vàng vén mái tóc ra sau tai. Sau khi kết thúc buổi phiên dịch hôm nay, lúc cô đang thu dọn đồ đạc quay về công ty, chị Từ lại gọi điện đến nói có người muốn mời các cô ăn cơm, bữa ăn này không từ chối được, cô liền thuận miệng đáp ứng, nhưng không nghĩ đến ông chủ của Công ty khoa học kỹ thuật Sao Mai cũng đến dự.
Sầm Bắc Đình nói: "Vào ăn cơm đi."
Anh quay lại đường cũ, dẫn Hứa Hân đến bàn ăn. Chỗ ngồi bên cạnh anh đã có đồng nghiệp của Hứa Hân ngồi, vì vậy anh lại gọi phục vụ lấy thêm một bộ bát đũa, anh không cố ý sắp xếp cho Hứa Hân ngồi cạnh mình mà để cho cô ngồi cạnh vị đồng nghiệp quen thuộc.
Sầm Bắc Đình ngồi xuống, Ellen lập tức thò đầu qua hỏi: "Anh đi ra ngoài làm gì vậy? Sao nhanh như vậy đã quay về rồi?"
Sầm Bắc Đình đẩy đầu Ellen qua một bên: "Ngậm miệng lại, tập trung ăn cơm"
Bữa cơm này đã kéo dài đến hơn 8 giờ. Hứa Hân thường ăn rất ít vào buổi tối, cô chỉ gắp vài miếng đã buông đũa không ăn nữa. Mọi người ngồi đây đều là sếp lớn đang bàn chuyện làm ăn, cô không thể xen lời vào nên yên lặng ngồi một bên nghe họ nói chuyện.
Ngồi ăn uống linh đình, cô bất giác nghĩ đến những ngày ăn cơm cùng Sầm Bắc Đình trước đây, khi đó vì sợ cô không tranh được với Lý Hiểu Hầu nên anh gắp cho cô một mâm toàn là thịt, hay lúc không muốn dì Lý phật lòng, anh còn ăn hết chỗ mì cô để thừa lại. Gương mặt Hứa Hân vì độ ấm trong nhà cùng một chút cồn có hơi nóng lên, cô đột nhiên nghe thấy Ellen nói: "Hôm nay các cô cũng vất vả rồi".
Ellen thay mặt cho Sao Mai uống với các cô một ly rượu.
"Cảm ơn." Hứa Hân cùng cậu ấy chạm cốc, nhấp một ngụm.
Ellen lại nói: "Cô Lý, sếp lớn của chúng tôi rất thích cách phiên dịch của công ty các cô, hôm nay anh ấy cố ý mời mọi người đến ăn cơm đấy".
Lý Hiểu Linh được khen mà thấy hoảng, vội nói: "Chúng tôi chỉ làm tốt nhiệm vụ của mình thôi".
Hứa Hân ngẩng đầu liếc sang chỗ Sầm Bắc Đình, cách một tầng khói trắng nghi ngút, cô chỉ thấy anh ngồi cách mình hơi xa, bộ dáng yên tĩnh hiếm thấy.
Nếu nhìn lướt qua, Sầm Bắc Đình giống như không thay đổi nhiều lắm, vẫn là bộ dáng cũ, gặp ai cũng cười, đôi mắt đào hoa luôn cong lên. Nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy dấu vết thời gian lưu lại trên người anh. Đối với nhiều người mà nói, thời gian như là nước chảy, cứ thong thả, yên ắng dần dần mài mòn đi những góc cạnh bén nhọn, biến thành một hòn đá cuội mượt mà bình đạm, lắng đọng dưới đáy sông sâu; nhưng đối với một số ít người khác, thời gian lại là một con dao sắc bén, đẽo gọt xương thịt một cách tàn nhẫn, để cho ngọn lửa ẩn sâu trong lòng bộc lộ ra một cách mãnh liệt.
Anh mặc một bộ vest cao cấp được cắt may vừa vặn, túi áo trước ngực làm bằng len sẫm màu còn gài thêm một chiếc ghim dây xích vàng. Anh cầm ly rượu vang đỏ, tùy ý lắc qua lại, bả vai rộng lớn đã trưởng thành hoàn toàn, vững chãi như một ngọn núi lớn.
Chỉ trong nháy mắt, Sầm Bắc Đình nay đã là ông chủ lớn, chuyện làm ăn ít nhiều cũng phải kiếm được trăm triệu đô một lần khiến người ta phải tặc lưỡi kinh ngạc. Liệu anh còn nhớ những chuyện nhỏ trước kia không? Cô không khỏi tự nghĩ, hẳn là không nhớ đâu, đến bản thân cô cũng đã quên đi những chuyện đó rồi.
"Lần hợp tác này rất thành công" Sầm Bắc Đình lăn lộn trong thương trường nhiều năm, luyện được phong cách nói chuyện vô cùng khéo léo, anh cười nói: "Hy vọng về sau còn có cơ hội hợp tác với quý công ty".
Chức vụ của Lý Hiểu Linh cao hơn Hứa Hân một bậc, nghe lời Sầm Bắc Đình nói liền đỏ mặt, nâng cốc kính một ly với Sầm Bắc Đình: "Tôi vẫn luôn muốn được hợp tác cùng Sao Mai, lần này cuối cùng cũng đạt được như mong muốn của mình, tôi cũng rất vui vẻ".
Hứa Hân không nói chuyện. Thật ra công việc này Lý Hiểu Linh không thực sự muốn nhận, do không ai trong công ty nhận làm mới bị đẩy đến người chị ta. Tuy rằng chưa gặp mặt trực tiếp bao giờ, nhưng vị sếp lớn của công ty Sao Mai lại vô cùng nổi tiếng, chính là vì tính tình quái lạ, nghe đồn làm thông dịch viên cho người này có thể khiến bản thân phát điên.
Anh nói chuyện rất nhanh, lại thích mắng người khác, ở trong cuộc họp báo luôn trả lời những câu hỏi không theo bình thường, tài liệu đã soạn tốt trước đó bị anh ném qua một bên, nói một câu liền mắng người, làm như vậy thông dịch viên biết phiên dịch cho anh thế nào?
Vì lý do này, khi Lý Hiểu Linh đến hội trường đã phàn nàn với chị Từ suốt quãng đường đi, sau đó lấy lý do mình mới nhận được thông báo đổi người của cấp trên nên chưa kịp tìm hiểu kỹ thông tin, sợ gặp sự cố sẽ không biết cách xử lý kịp thời, cuối cùng trực tiếp ném củ khoai lang bỏng tay này cho Hứa Hân, để cô thế chỗ mình lên sân khấu.
Hiện tại được gặp trực tiếp Sầm Bắc Đình, thái độ của Lý Hiểu Linh lập tức thay đổi 180 độ, trên mặt nở nụ cười còn nhiều hơn khoảng thời gian nửa năm chị ta đi thực tập ở công ty.
Sầm Bắc Đình cũng cười lịch sự đáp lại, chuyển ly qua muốn mời Hứa Hân.
Lúc này Lý Hiểu Linh chặn lại: "Sầm tổng, cô ấy còn phải lái xe, không thể uống rượu, để tôi uống thay cô ấy". Vì vậy Lý Hiểu Linh lại rót rượu, uống tiếp một ly với Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình mỉm cười uống hai ly với Lý Hiểu Linh, liếc nhìn Hứa Hân đang ngồi phía xa cũng không nói thêm câu gì.
Mọi người vẫn tiếp tục nói chuyện, cười đùa, thậm chí còn gọi thêm số lượng lớn rượu. Cuối cùng bữa tiệc này ăn đến 10 giờ tới mới tan, ngoại trừ Hứa Hân, ai cũng uống rượu, Lý Hiểu Linh uống hơi nhiều, chị ta đứng không vững, cả người nghiêng ngả bắt lấy cánh tay Sầm Bắc Đình, mãi đến khi anh nhìn về phía Lý Hiểu Linh, chị ta mới xấu hổ buông tay: "Sầm tổng, ngại quá, tôi uống hơi nhiều".
"Không sao, tôi cũng uống nhiều" Sầm Bắc Đình nói, nhưng nhìn qua anh không hề có một chút nào bộ dáng của người say rượu, đôi mắt vẫn đen và sáng, giống một đôi Hắc diệu thạch được khảm trên bạch ngọc, trong trẻo hơn bao giờ hết.
Anh vuốt phẳng nếp gấp trên tay áo bị Lý Hiểu Linh nắm lấy.
Hành động này khiến sắc mặt Lý Hiểu Linh cứng đờ.
Sầm Bắc Đình cười tủm tỉm hỏi: "Người đẹp uống nhiều như vậy định trở về thế nào?"
Lý Hiểu Linh có chút chán nản, chị ta tưởng Sầm Bắc Đình sẽ chủ động đề nghị đưa mình về, nhưng hiển nhiên anh căn bản không có ý này. Chị ta đành phải nói: "Đồng nghiệp của tôi sẽ đưa tôi về".
Sầm Bắc Đình nhìn về phía Hứa Hân, hơi gật đầu: "Tốt, vậy đi đường cẩn thận."
Anh khoác lên chiếc áo khoác dạ màu đen, quay người rời đi giữa đám đông vây quanh.
*
Vừa lên xe, Lý Hiểu Linh liền tỉnh rượu. Chị ta mở máy sưởi, cởi áo khoác, lấy ra trong túi xách một cây son môi, mở gương từ ghế phụ trang điểm lại cho mình.
"Không ngờ tổng giám đốc Sao Mai lại trẻ như vậy" Lý Hiểu Linh nhận xét.
Hứa Hân cắm chìa khóa, khởi động xe, sang số rồi đánh tay lái.
Lý Hiểu Linh đắc ý dựa lưng vào ghế ngồi, cúi đầu lướt di động nói: "Em biết không, lần ăn cơm này là đích thân giám đốc Sao Mai mời chúng ta đến đấy".
Hứa Hân đứng chờ đèn đỏ, cô xoay tay lái nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, phía sau là một chiếc xe Ferrari màu đỏ vừa nổ động cơ, bánh xe chuyển động phóng nhanh qua xe của cô.
Lý Hiểu Linh ngồi bên cạnh không ngừng nói "Em đoán xem chuyện này có ý gì?"
Hứa Hân hỏi: "Có nghĩa gì?"
Lý Hiểu Linh cười một chút: "Hứa Hân, em không bạn trai đúng không."
"Không ạ." Hứa Hân đáp.
Lý Hiểu Linh liền nói: "Vì sao không thử tìm hiểu một chút?"
"Không có thời gian."
Lý Hiểu Linh ồ một tiếng, cúi đầu chơi di động, một lát sau lại hỏi Hứa Hân bao nhiêu tuổi, Hứa Hân nói 26, Lý Hiểu Linh thốt lên: "Vậy không phải là vừa bằng tuổi với giám đốc Sao Mai sao, năm nay anh ta cũng 27 tuổi".
Hứa Hân lúc này mới ý thức được thì ra Lý Hiểu Linh không phải chơi di động mà là đang tra thông tin cá nhân của Sầm Bắc Đình.
"Vâng". Hai tay Hứa Hân cầm vô lăng, dưới chân đạp phanh dừng xe lại, yên lặng nhìn đèn đỏ trước mặt nhẩm đếm ngược, sau mấy giây đèn vàng bắt đầu nhảy. Cô từ từ thả phanh, tăng tốc, nhàn nhạt nói: "Chị Lý, dây an toàn"
Lý Hiểu Linh tiếp tục tra cứu tư liệu về Sầm Bắc Đình, từng câu từng chữ đều đọc cho cô nghe. Công ty của Sầm Bắc Đình ban đầu thành lập ở Canada, thời gian gần đây mới phát triển trong nước nên hầu hết thông tin của anh đều ở trên báo nước ngoài. Phóng viên quốc tế đánh giá Sầm Bắc Đình không hề tốt, họ nói tính tình của anh còn cao hơn tài năng của anh.
"Thật là tuổi trẻ tài cao," Lý Hiểu Linh cảm thán: "Trên mạng nói anh ta vừa chia tay cô bạn gái siêu mẫu tên Bonnie, không biết hiện tại còn độc thân không. Khụ, nhưng mà mẫu người này cho dù có độc thân hay không độc thân cũng có nhiều người muốn đào góc tường lắm".
"Tới rồi." Hứa Hân đưa Lý Hiểu Linh đến trước cửa tiểu khu chị ta ở.
"À, ok" Lý Hiểu Linh lấy lại tinh thần, nhảy từ trên xe xuống.
Hứa Hân gật đầu chào chị ta, sau đó lái xe rời đi.
*
Ở phía bên kia của thành phố, một chiếc Ferrari màu đỏ bị chặn giữa ngã tư đường gần quảng trường trung tâm. Sầm Bắc Đình ngồi ở hàng ghế sau, ấn nút hạ cửa kính xuống, muốn làm tan bớt mùi rượu trong xe.
"Có chuyện gì xảy ra vậy? Mau nói cho em biết đi, nhanh lên, sắp về đến nhà em rồi" Một tay Ellen chống lên đầu gối Sầm Bắc Đình, cậu dí sát đôi mắt to màu lam mê người về phía anh.
Sầm Bắc Đình nhìn Ellen một cái, sau đó dùng đầu gối hung hăng hất tay Ellen ra, không kiên nhẫn nói: "Tránh xa anh ra một chút"
Ellen giơ tay lên, ngả người ra sau, "Được rồi"
Cậu lại nói: "Sầm, em quá hiểu anh mà, mỗi lần kết thúc họp báo, cái miệng của anh không hành mấy cô gái phiên dịch đến phát khóc đã may mắn lắm rồi, làm gì có chuyện còn mời đi ăn cơm? Cho nên rốt cuộc hôm nay vị nào là special lady của anh? Là vị Lý tiểu thư kia, hay là Hứa tiểu thư?". đam mỹ hài
"Cả hai người đều là mỹ nhân phương đông, nhưng phong cách lại khác nhau, vị Lý tiểu thư kia tuổi hơi lớn một chút, cho nên trên người có sự thành thục của phụ nữ trưởng thành, vô cùng mê người; mà vị Hứa tiểu thư kia, tính cách trầm mặc, nội liễm, có cảm giác vô cùng thần bí, nhưng cả hai người đều là gu của em"
Ellen làm bộ khó quyết định sờ cằm nói: "Nhưng nếu bảo em phải chọn một trong hai người để làm quen, em sẽ chọn Hứa tiểu thư, anh thấy được không? Đôi chân của Hứa tiểu thư, đặc biệt là đường cong ở cẳng chân, thật sự là quá gợi..."
Hai chữ 'gợi cảm' trong miêng Ellen còn chưa kịp nói ra đã bị Sầm Bắc Đình nắm lấy lỗ tai nhấc lên, mắng: "Tiếng Trung của cậu là ai dạy cho vậy hả? Làm thế nào lại dạy thành cái đức hạnh này".
Xem anh là người mù sao?
Chẳng lẽ anh lại không biết?
"Đau đau đau......" Ellen che lỗ tai, đau đến nhe răng trợn mắt.
Sầm Bắc Đình thả lỏng tay nhưng vẫn mắng tiếp: "Lại nói linh tinh, anh xé miệng cậu ra".
Ellen biết trong văn hóa Trung Quốc có một cách nói gọi là nói quá, chẳng hạn như lúc đứa bé không chịu nghe lời, cha mẹ nó sẽ nói, con còn không nghe lời cha mẹ sẽ ném con vào hồ cho cá ăn, nhưng những lời này chỉ để hù dọa trẻ con, sẽ chẳng ai làm thật cả. Nhưng với sự hiểu biết của cậu về Sầm Bắc Đình, câu này có khả năng sẽ thành sự thật, cậu theo bản năng lấy tay che miệng mình lại.
Thật ra không cần Sầm Bắc Đình trực tiếp trả lời, Ellen cũng đã đoán được tám chín phần. Cậu hắng giọng nói: "Sầm, em không phải đang nói giỡn với anh đâu, những lời này, em không lấy thân phận em trai khác cha khác mẹ nói với anh, mà em lấy thân phận giám đốc quan hệ công chúng nói với anh".
Ngữ khí Ellen nghiêm túc, Sầm Bắc Đình nhìn cậu một cái, gật đầu ý bảo cậu nói tiếp.
"Phospherus (Sao Mai) ở Canada là công ty phát triển khoa học kỹ thuật hàng đầu, nhưng ở Trung Quốc, chúng ta chỉ là những người mới, công chúng chưa biết đến chúng ta, ấn tượng của họ về nhãn hiệu của chúng ta vẫn vô cùng mờ nhạt. Cho nên muốn gây ấn tượng với người tiêu dùng Trung Quốc, chúng ta nhất quyết phải tuân thủ theo quy tắc trò chơi ở đây. Sầm, đối thủ cạnh tranh của chúng ta rất mạnh, anh không thể đánh giá thấp bọn họ được".
Mí mắt Sầm Bắc Đình khẽ chớp, ý bảo Ellen bản thân đang nghe.
Ellen liền tiếp tục nói: "Hiện tại trên mạng có rất nhiều người mắng anh, em biết anh không bao giờ quan tâm đến ý kiến của dư luận, nhưng hiện tại, anh không chỉ đại diện cho chính mình, anh còn đại diện cho toàn bộ nhãn hiệu công ty chúng ta, nếu mọi người có ấn tượng xấu với anh, cũng sẽ có phản ứng tiêu cực với sản phẩm của chúng ta đưa lên thị trường".
"Trước mắt, đoàn đội của chúng ta đã nắm bắt được các từ khóa đánh giá anh từ một số trang mạng xã hội, theo phân tích của em, mặc dù nó không đến mức quá tệ như em nghĩ, nhưng cũng không mấy lạc quan".
Ellen dừng một chút, trầm giọng nói: "Ý của em là, với tình hình hiện tại của anh, một vụ bê bối tai tiếng là điều mà mọi người không hy vọng xảy ra nhất"
Sầm Bắc Đình không phản ứng.
Ellen bắt đầu lo lắng, nhíu mày nói: "Sầm, anh có hiểu ý của em không?"
Sầm Bắc Đình cuối cùng cũng mở miệng, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: "Tất nhiên anh hiểu ý của cậu."
Chiếc Ferrari lái vào đường hầm, những bóng đen lướt qua khuôn mặt của Sầm Bắc Đình như một chiếc đèn kéo quân lúc ẩn lúc hiện.
"Cậu yên tâm", anh dừng một chút, lại nói: "Hứa tiểu thư chỉ là bạn học cấp 3 của anh thôi".
Tác giả có lời muốn nói:
Ellen: Vâng, bạn học, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cũng là bạn học đấy!~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.