Mặc dù không muốn ăn lại đồ cũ, nhưng nhìn vẻ mặt cẩn thận chăm sóc hắn của Từ Mạn Nhu, hắn vẫn ngoan ngoãn ăn hết sạch bát cháo. Từ Mạn Nhu cũng không ghét bỏ hắn nữa, dù sao cũng hết cách, cô chỉ có thể ở lại bệnh viện chăm sóc hắn.
Hoắc Thiên Phong sắp xếp một phòng bệnh khác, phòng bệnh này rất rộng, chẳng khác gì phòng khách sạn năm sao, có hai giường ngủ lớn, còn có nhà tắm rất rộng cùng phòng khách rộng rãi bên ngoài.
Vệ sĩ vẫn canh gác và làm chân sai vặt. Từ Mạn Nhu gọi điện cho Quân Dao báo sẽ ở lại trại trẻ thêm ít hôm, Quân Dao cũng không chút nghi ngờ. Từ Mạn Nhu không muốn nói cho Quân Dao biết chuyện mình đang ở cùng Hoắc Thiên Phong bởi sợ Quân Dao lo lắng. Dù sao Quân Dao cũng từng dặn đi dặn lại có nên tránh tên đàn ông này ra.
Cô dự định đợi khi vết thương của hắn hồi phục cô sẽ dứt khoát với hắn, không thể cứ dây dưa mãi thế này được.
Hoắc Thiên Phong mấy ngày như cỎ gặp mưa xuân, xanh tươi mơn mởn, tâm trạng vô cùng vui
vẻ, đắc ý. Hắn vô cùng hưởng thụ sự chăm sóc của Từ Mạn Nhu. Dù vết thương đã sớm ổn, nhưng hắn bắt bác sĩ nói khổng lên tình trạng, rằng vết thương vẫn còn nghiêm trọng, cần cẩn thận theo dõi thêm..
Từ Mạn Nhu thấy thế thì rất lo lắng, ngày ba bữa cơm đều bón cho hắn. Lại còn ở bên cạnh nói chuyện linh tinh cho hắn nghe cho đỡ buồn. Cũng có lúc cô không để ý, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thieu-gia-dung-gia-vo-nua/809366/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.