*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đây là trách nhiệm của tôi.” Tiểu Hoa cúi đầu, vẫn quỳ dưới đất.
Quân Dao biết tổ chức phải có luật lệ nghiêm minh thì kẻ dưới mới phục tùng, nhưng cô cũng gắn bó với Tiểu Hoa thời gian dài, không nhẫn tâm để cô ấy chịu khổ.
“Tự Bạch!” Cô nhìn anh, ánh mắt tràn đầy cầu
khẩn.
Anh thở dài một hơi, ánh mắt tức giận bây giờ tràn đầy đau thương.
“Mỗi anh em đều là máu thịt của chúng ta, cô đứng dậy rồi đi tạ lỗi với họ. Chuyện sau này khi nào vết thương của cô lành sẽ nói sau”.
“Cảm ơn thiếu gia.” Tiểu Hoa chống tay đứng dậy.
Trên bụng cô ấy có một vết máu đỏ chầm chậm thấm ra, rõ ràng vết thương rất nặng, mới vừa liền lại được một chút nhưng đã xuống giường đi đến đây khiến cho vết thương lại rách ra, chảy máu. Quân Dao nhìn thấy vừa lo lắng vừa đau lòng.
“Tiểu Hoa, vết thương của cô chảy máu rồi. Mau về phòng bệnh nghỉ ngơi đi.”
Ánh mắt Tiểu Hoa tràn đầy đau khổ và mất mát, để xảy ra những chuyện như thế, cô ấy là người đau lòng nhất. Thậm chí khi vừa tỉnh lại, cô đã muốn tự kết liễu bản thân để tạ tội với anh
em.
Nhưng lúc đó Cố Tư Bạch đã đi đến, chỉ nói với cô ấy một câu, “Cô chết thì có xứng với anh em không?” rồi bỏ đi.
Câu nói ấy khiến Tiểu Hoa không tự sát nữa, cô ấy trước tiên muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thieu-gia-dung-gia-vo-nua/809333/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.