*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một lần nữa tỉnh dậy, Quân Dao mở mắt, ánh sáng chói mắt đập vào, quá sáng, quá chói mắt. Trước mắt cô một màu trắng toát. Thần trí mơ hồ, cô đã chết rồi ư?
“Dao Dao!"
Tiếng gọi trầm ấm bên cạnh đánh động tâm trí Quân Dao, cô khó khăn nghiêng đầu nhìn, là Cố Tư Bạch.Anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của cô, khuôn mặt anh cũng phờ phạc rất nhiều, dưới cằm lún phún râu chưa cao.
“Dao Dao, em tỉnh rồi!”
“Em chưa chết ư?” Quân Dao mấp máy môi, những lời không ra được khỏi họng, chỉ là những tiếng nhỏ đứt quãng.
Nhưng dường như Cố Tư Bạch vẫn hiểu hết được câu hỏi của cô, anh nắm lấy bàn tay của cô, đưa lên môi hôn.
“Sao anh có thể mất em được. Em bị hôn mê mấy ngày, bây giờ mới tỉnh, phải nghỉ ngơi cho thật tốt”
“Mạn Nhu...” Quân Dao Cố nói, cổ họng đau như xé, cô thậm chí có cảm nhận được vị máu
tanh nơi khoang miệng, có lẽ cổ họng bị thương, bây giờ nói khiến vết thương rách ra, chảy chút máu.
“Từ Mạn Nhu vẫn chưa tỉnh, đầu cô ấy và đập vào đá, đã phẫu thuật, bác sĩ nói đã qua cơn nguy kịch, có lẽ sắp tỉnh lại rồi”
Quân Dao lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cô cuối cùng cũng có thể yên tâm được rồi. Cố Tư Bạch vuốt ve khuôn mặt Quân Dao.
“Anh xin lỗi, là anh đến trễ, đã khiến em chịu khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thieu-gia-dung-gia-vo-nua/809331/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.